Phong Khánh năm thứ tám, mùa đông đặc biệt lạnh lẽo. Vào ngày đông trời thường sáng muộn, làm cho Sầm Cẩm quen ngồi dựa vào lò xông hương nhìn trời sáng cảm thấy dày vò. Nàng thấy mình hơn phân nửa là sắp không sống nổi. ... Rốt cục không cần dày vò lâu nữa. Ở trong lòng nàng an ủi chính mình như thế. Lúc trời dần sáng lên, bên ngoài vô duyên vô cớ nổi lên gió lớn. Cửa sổ trong phòng không đóng kín, vang lên tiếng động xì xào. Trong yên tĩnh rét lạnh mùa đông, có vẻ càng chói tai. Sầm Cẩm lần theo sợi dây tơ trên giá khắc hoa ngồi dậy từ trên giường, đạp trên thảm lông Ba Tư rất nặng rất dày, chuẩn bị đi đóng cái cửa sổ phiền nhiễu kia. Ai ngờ vừa mới đứng dậy, gian ngoài liền có một người bước nhanh vào. ”Vương phi, ngài nằm xuống, để nô tì làm.” Sầm Cẩm liền đứng lại, vừa đi trở lại giường, vừa nói: “Vân Liễu, ngươi còn chưa ngủ à?” vừa nói ra miệng, Sầm Cẩm liền ý thức được h mình nói sai rồi. Vân Liễu là nha hoàn hồi môn theo nàng từ nhà mẹ đẻ mang tới đây, đã sớm bị phu quân của…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...