Phong Khánh năm thứ tám, mùa đông đặc biệt lạnh lẽo. Vào ngày đông trời thường sáng muộn, làm cho Sầm Cẩm quen ngồi dựa vào lò xông hương nhìn trời sáng cảm thấy dày vò. Nàng thấy mình hơn phân nửa là sắp không sống nổi.