Tác giả:

“Tỉnh lại rồi! Tỉnh lại rồi! Bác sĩ! Bác sĩ!” “Việt Việt thật sự tỉnh rồi!” “Thằng bé mở mắt ra rồi, mấy người mau nhìn xem!” Khoảnh khắc Tần Việt tỉnh lại, bên người cậu đang vây đầy những chiếc áo khoác trắng. Cậu cố gắng dùng sức giúp cho đầu óc đang lơ mơ của mình tỉnh táo hơn một chút, đồng thời khiến tầm mắt mờ mịt của mình rõ ràng hơn. Rốt cuộc cậu cũng nhìn thấy được, những người mặc áo khoác trắng này đều là người nước ngoài, mà bản thân cậu tuyệt đối đang ở trong một bệnh viện cực kỳ nhiều người nước ngoài. Tần Việt chớp đôi mắt cay xè, nhức mỏi của mình, bất chấp đầu óc đang nặng trình trịch, trong lòng chỉ thuần một nỗi lo lắng. Cậu còn nhớ rõ mình chuẩn bị nhảy lầu tự sát, nhưng cuối cùng vẫn vứt bỏ ý nghĩ ấy. Cậu cũng nhớ được khi mình rút chân lại, cả cơ thể cậu run rẩy vì sợ hãi, toàn bộ thể xác lẫn tinh thần đều như bị rút cạn, mỏi mệt đến ngay cả một đầu ngón tay cũng không nâng lên nổi, cuối cùng, cậu ngã xuống, ngủ trên sân thượng. Mặc dù hiện tại Tần Việt tỉnh lại…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...