Chiều hôm trước bố bảo Huy, hai cha con nó sẽ đi thăm chú Hà. Như thường lệ, thằng Huy rất hăm hở khi nghe tin bố nói tin như thế. Mỗi lần đến thãm chú Hà là một dịp để thằng huy được nghỉ học, được ăn những thứ trái cây bốn mùa trong khu vườn tươi xanh phì nhiêu mà chú Hà đã tận tình chăm sóc. Những quả ổi giòn ngọt, những quả khế vàng vừa chua vừa ngọt, những dòng mía tím thẫm bên ngoài nhưng bên trong vừa miềm vừa ngọt, mọng nước, mát lịm nơi đầu lưỡi, đôi khi thằng Huy không nuốt kịp nên đã ho sặc sụa lên. - Đi lâu không hả bố? - Thằng bé háo hức hỏi. - Chừng bốn ngày! - Người cha trả lời. Ông tỏ không kém phần hứng thú như thằng con trai. - Con đem theo hai bộ quần áo đủ không bố? - Thằng bé hỏi tiếp. - Đủ đấy! Mày thì cái gì cũng hỏi. - Ông bố hình như có vẻ đang nghĩ về một điều gì đó hoàn toàn khác hẳn. Thằng Huy suy tính một lúc trong đầu rồi nói tiếp:- Thế ta sẽ về trước khi mẹ đi thăm dì Mại ờ Nha Trang à? - Ừ! - Trong giọng nói của ông bố lộ rỏ cảm xúc đặc biệt ở một cõi…
Chương 5: Cau khô mẹ hiên ốm rất nặng
Xin Lỗi Em, Anh Đã Yêu Anh ẤyTác giả: Nguyễn Thơ SinhTruyện Đam MỹChiều hôm trước bố bảo Huy, hai cha con nó sẽ đi thăm chú Hà. Như thường lệ, thằng Huy rất hăm hở khi nghe tin bố nói tin như thế. Mỗi lần đến thãm chú Hà là một dịp để thằng huy được nghỉ học, được ăn những thứ trái cây bốn mùa trong khu vườn tươi xanh phì nhiêu mà chú Hà đã tận tình chăm sóc. Những quả ổi giòn ngọt, những quả khế vàng vừa chua vừa ngọt, những dòng mía tím thẫm bên ngoài nhưng bên trong vừa miềm vừa ngọt, mọng nước, mát lịm nơi đầu lưỡi, đôi khi thằng Huy không nuốt kịp nên đã ho sặc sụa lên. - Đi lâu không hả bố? - Thằng bé háo hức hỏi. - Chừng bốn ngày! - Người cha trả lời. Ông tỏ không kém phần hứng thú như thằng con trai. - Con đem theo hai bộ quần áo đủ không bố? - Thằng bé hỏi tiếp. - Đủ đấy! Mày thì cái gì cũng hỏi. - Ông bố hình như có vẻ đang nghĩ về một điều gì đó hoàn toàn khác hẳn. Thằng Huy suy tính một lúc trong đầu rồi nói tiếp:- Thế ta sẽ về trước khi mẹ đi thăm dì Mại ờ Nha Trang à? - Ừ! - Trong giọng nói của ông bố lộ rỏ cảm xúc đặc biệt ở một cõi… Bà nằm chèo queo trên chiếc chõng tre kê sát ngoài cửa sổ. Ban đầu hiên tưởng là mẹ cố tình giả vờ bệnh để hòng địch vận với chủ tâm lung lạc Hiên. Mãi cho đến khi chị gái phải lên tiếng thì anh mới tin là mẹ mình bệnh thật.Chị gái bảo Hiên:– Khổ quá! Mẹ bướng lắm, cháo không chịu húp. Mày làm sao ấy thì làm. Tao là tao bó tay rồi đấy!Hiên nghe thế vội bưng bát cháo vào cho mẹ, giọng anh ân cần:– Thế nào thì thế mẹ cũng phải cố ăn vài muỗng cháo chứ? Ăn không ăn rồi thì sức người kiệt đi thì biết làm thế nào?Mẹ vẫn quay mặt vào vách, tiếng thở nghe thật nặng. Hiên đưa tay lên chán mẹ, cơn sốt cao khiến anh phải giật mình. Đầu mẹ nóng như một hòn than. Da trán bà khô như da rắn. Anh cuống lên:– Để con chở mẹ đi trạm xá nhá!– Không cần anh phải có hiếu như thế. Cứ mặc xác tôi.- Bà cụ lẫy.Hiên không dám trả lời, anh lại đưa tay lên thăm nhiệt một lần nữa. Lần này mẹ giẩy ra:– Không ai mượn anh động đến tôi! Tôi chết để anh khỏi phải ngứa mắt. Thích tự do thế nào thì tự.- Giọng mẹ khản dặc, nhưng vẫn cố gắng nói.– Mẹ hay chưa! Cứ trách con, để con đưa mẹ ra trạm xá trước! Chuyện gì thì cũng phải từ từ thủng thằn chứ!– Ra đấy làm gì, có ai màng đến tôi đâu mà họ phải ra điều lo lắng.– Thế bây giờ mẹ muốn cái gì!.- Trong câu nói cùa Hiên có pha chút bất lực vì bức xúc.– Anh cứ đu với người yêu của anh đi. Nhà này hết phúc rồi. Anh hư đàng anh, em thì không biết ăn phở đàng em! Tôi sống chỉ làm cho các anh chướng tay, gai mắt. Cứu tôi làm gì để tôi phải khổ thân! Vướng chân vào các anh.– Mẹ hay lắm!- Hiên cáu một cách vô cớ.– Tôi hay à? Có máu có xót. Anh bảo tôi là giống người hay giống chómà thấy máu mũ nhà mình lại không biết thương, biết xót.Đến lúc này chợt Hiên nhận ra bà cụ vì quá bức xúc mà hóa bệnh. Cuối cùng anh cũng phải hứa liều:– Thì mẹ cứ đi trạm xá đi. Các việc nhất định con sẽ nghe lời mẹ.–!?!Bà cụ không trả lời. Hình như bà tin rằng Hiên đang nói thật.Hiên còn đang lo lắng thì bà cụ cố ngồi dậy, khuôn mặt có vẽ vui mừng rạng rỡ khác thường, cầm tay con trai, đôi mắt đầy nước, bà run run nói với Hiên:– Thế thì con liều liệu mà nói với cái Oanh. Mẹ thì mẹ chẳng còn mặt mũi nào để đi gặp nó nữa đâu! Con bé Oanh nó có vẻ giận mẹ lắm.Chừng như không muốn đi viện, bà mẹ gọi với ra và bảo chị gái lấy khăn dấp nước vào. Cụ cố gắng nuốt mấy thìa cháo đầy để hai đứa con được an tâm. Hiên nhìn mẹ ăn cháo mà lòng anh đau như cắt. Chị gái là người khô khan như thế mà cũng phải mắt đầy ngấn nước chạy quanh. Mẹ như đứa trẻ con, cố nuốt thêm vài thìa cháo nữa. Hiên thấy thương mẹ quá, anh cầm lòng không được nên phải vội bước ra ngoài sân. Nếu không, anh cũng sẽ khó mà cản được nguồn cảm xúc.
Bà nằm chèo queo trên chiếc chõng tre kê sát ngoài cửa sổ. Ban đầu hiên tưởng là mẹ cố tình giả vờ bệnh để hòng địch vận với chủ tâm lung lạc Hiên. Mãi cho đến khi chị gái phải lên tiếng thì anh mới tin là mẹ mình bệnh thật.Chị gái bảo Hiên:
– Khổ quá! Mẹ bướng lắm, cháo không chịu húp. Mày làm sao ấy thì làm. Tao là tao bó tay rồi đấy!
Hiên nghe thế vội bưng bát cháo vào cho mẹ, giọng anh ân cần:
– Thế nào thì thế mẹ cũng phải cố ăn vài muỗng cháo chứ? Ăn không ăn rồi thì sức người kiệt đi thì biết làm thế nào?
Mẹ vẫn quay mặt vào vách, tiếng thở nghe thật nặng. Hiên đưa tay lên chán mẹ, cơn sốt cao khiến anh phải giật mình. Đầu mẹ nóng như một hòn than. Da trán bà khô như da rắn. Anh cuống lên:
– Để con chở mẹ đi trạm xá nhá!
– Không cần anh phải có hiếu như thế. Cứ mặc xác tôi.- Bà cụ lẫy.
Hiên không dám trả lời, anh lại đưa tay lên thăm nhiệt một lần nữa. Lần này mẹ giẩy ra:
– Không ai mượn anh động đến tôi! Tôi chết để anh khỏi phải ngứa mắt. Thích tự do thế nào thì tự.- Giọng mẹ khản dặc, nhưng vẫn cố gắng nói.
– Mẹ hay chưa! Cứ trách con, để con đưa mẹ ra trạm xá trước! Chuyện gì thì cũng phải từ từ thủng thằn chứ!
– Ra đấy làm gì, có ai màng đến tôi đâu mà họ phải ra điều lo lắng.
– Thế bây giờ mẹ muốn cái gì!.- Trong câu nói cùa Hiên có pha chút bất lực vì bức xúc.
– Anh cứ đu với người yêu của anh đi. Nhà này hết phúc rồi. Anh hư đàng anh, em thì không biết ăn phở đàng em! Tôi sống chỉ làm cho các anh chướng tay, gai mắt. Cứu tôi làm gì để tôi phải khổ thân! Vướng chân vào các anh.
– Mẹ hay lắm!- Hiên cáu một cách vô cớ.
– Tôi hay à? Có máu có xót. Anh bảo tôi là giống người hay giống chómà thấy máu mũ nhà mình lại không biết thương, biết xót.
Đến lúc này chợt Hiên nhận ra bà cụ vì quá bức xúc mà hóa bệnh. Cuối cùng anh cũng phải hứa liều:
– Thì mẹ cứ đi trạm xá đi. Các việc nhất định con sẽ nghe lời mẹ.
–!?!
Bà cụ không trả lời. Hình như bà tin rằng Hiên đang nói thật.
Hiên còn đang lo lắng thì bà cụ cố ngồi dậy, khuôn mặt có vẽ vui mừng rạng rỡ khác thường, cầm tay con trai, đôi mắt đầy nước, bà run run nói với Hiên:
– Thế thì con liều liệu mà nói với cái Oanh. Mẹ thì mẹ chẳng còn mặt mũi nào để đi gặp nó nữa đâu! Con bé Oanh nó có vẻ giận mẹ lắm.
Chừng như không muốn đi viện, bà mẹ gọi với ra và bảo chị gái lấy khăn dấp nước vào. Cụ cố gắng nuốt mấy thìa cháo đầy để hai đứa con được an tâm. Hiên nhìn mẹ ăn cháo mà lòng anh đau như cắt. Chị gái là người khô khan như thế mà cũng phải mắt đầy ngấn nước chạy quanh. Mẹ như đứa trẻ con, cố nuốt thêm vài thìa cháo nữa. Hiên thấy thương mẹ quá, anh cầm lòng không được nên phải vội bước ra ngoài sân. Nếu không, anh cũng sẽ khó mà cản được nguồn cảm xúc.
Xin Lỗi Em, Anh Đã Yêu Anh ẤyTác giả: Nguyễn Thơ SinhTruyện Đam MỹChiều hôm trước bố bảo Huy, hai cha con nó sẽ đi thăm chú Hà. Như thường lệ, thằng Huy rất hăm hở khi nghe tin bố nói tin như thế. Mỗi lần đến thãm chú Hà là một dịp để thằng huy được nghỉ học, được ăn những thứ trái cây bốn mùa trong khu vườn tươi xanh phì nhiêu mà chú Hà đã tận tình chăm sóc. Những quả ổi giòn ngọt, những quả khế vàng vừa chua vừa ngọt, những dòng mía tím thẫm bên ngoài nhưng bên trong vừa miềm vừa ngọt, mọng nước, mát lịm nơi đầu lưỡi, đôi khi thằng Huy không nuốt kịp nên đã ho sặc sụa lên. - Đi lâu không hả bố? - Thằng bé háo hức hỏi. - Chừng bốn ngày! - Người cha trả lời. Ông tỏ không kém phần hứng thú như thằng con trai. - Con đem theo hai bộ quần áo đủ không bố? - Thằng bé hỏi tiếp. - Đủ đấy! Mày thì cái gì cũng hỏi. - Ông bố hình như có vẻ đang nghĩ về một điều gì đó hoàn toàn khác hẳn. Thằng Huy suy tính một lúc trong đầu rồi nói tiếp:- Thế ta sẽ về trước khi mẹ đi thăm dì Mại ờ Nha Trang à? - Ừ! - Trong giọng nói của ông bố lộ rỏ cảm xúc đặc biệt ở một cõi… Bà nằm chèo queo trên chiếc chõng tre kê sát ngoài cửa sổ. Ban đầu hiên tưởng là mẹ cố tình giả vờ bệnh để hòng địch vận với chủ tâm lung lạc Hiên. Mãi cho đến khi chị gái phải lên tiếng thì anh mới tin là mẹ mình bệnh thật.Chị gái bảo Hiên:– Khổ quá! Mẹ bướng lắm, cháo không chịu húp. Mày làm sao ấy thì làm. Tao là tao bó tay rồi đấy!Hiên nghe thế vội bưng bát cháo vào cho mẹ, giọng anh ân cần:– Thế nào thì thế mẹ cũng phải cố ăn vài muỗng cháo chứ? Ăn không ăn rồi thì sức người kiệt đi thì biết làm thế nào?Mẹ vẫn quay mặt vào vách, tiếng thở nghe thật nặng. Hiên đưa tay lên chán mẹ, cơn sốt cao khiến anh phải giật mình. Đầu mẹ nóng như một hòn than. Da trán bà khô như da rắn. Anh cuống lên:– Để con chở mẹ đi trạm xá nhá!– Không cần anh phải có hiếu như thế. Cứ mặc xác tôi.- Bà cụ lẫy.Hiên không dám trả lời, anh lại đưa tay lên thăm nhiệt một lần nữa. Lần này mẹ giẩy ra:– Không ai mượn anh động đến tôi! Tôi chết để anh khỏi phải ngứa mắt. Thích tự do thế nào thì tự.- Giọng mẹ khản dặc, nhưng vẫn cố gắng nói.– Mẹ hay chưa! Cứ trách con, để con đưa mẹ ra trạm xá trước! Chuyện gì thì cũng phải từ từ thủng thằn chứ!– Ra đấy làm gì, có ai màng đến tôi đâu mà họ phải ra điều lo lắng.– Thế bây giờ mẹ muốn cái gì!.- Trong câu nói cùa Hiên có pha chút bất lực vì bức xúc.– Anh cứ đu với người yêu của anh đi. Nhà này hết phúc rồi. Anh hư đàng anh, em thì không biết ăn phở đàng em! Tôi sống chỉ làm cho các anh chướng tay, gai mắt. Cứu tôi làm gì để tôi phải khổ thân! Vướng chân vào các anh.– Mẹ hay lắm!- Hiên cáu một cách vô cớ.– Tôi hay à? Có máu có xót. Anh bảo tôi là giống người hay giống chómà thấy máu mũ nhà mình lại không biết thương, biết xót.Đến lúc này chợt Hiên nhận ra bà cụ vì quá bức xúc mà hóa bệnh. Cuối cùng anh cũng phải hứa liều:– Thì mẹ cứ đi trạm xá đi. Các việc nhất định con sẽ nghe lời mẹ.–!?!Bà cụ không trả lời. Hình như bà tin rằng Hiên đang nói thật.Hiên còn đang lo lắng thì bà cụ cố ngồi dậy, khuôn mặt có vẽ vui mừng rạng rỡ khác thường, cầm tay con trai, đôi mắt đầy nước, bà run run nói với Hiên:– Thế thì con liều liệu mà nói với cái Oanh. Mẹ thì mẹ chẳng còn mặt mũi nào để đi gặp nó nữa đâu! Con bé Oanh nó có vẻ giận mẹ lắm.Chừng như không muốn đi viện, bà mẹ gọi với ra và bảo chị gái lấy khăn dấp nước vào. Cụ cố gắng nuốt mấy thìa cháo đầy để hai đứa con được an tâm. Hiên nhìn mẹ ăn cháo mà lòng anh đau như cắt. Chị gái là người khô khan như thế mà cũng phải mắt đầy ngấn nước chạy quanh. Mẹ như đứa trẻ con, cố nuốt thêm vài thìa cháo nữa. Hiên thấy thương mẹ quá, anh cầm lòng không được nên phải vội bước ra ngoài sân. Nếu không, anh cũng sẽ khó mà cản được nguồn cảm xúc.