Tác giả:

Chiều hôm trước bố bảo Huy, hai cha con nó sẽ đi thăm chú Hà. Như thường lệ, thằng Huy rất hăm hở khi nghe tin bố nói tin như thế. Mỗi lần đến thãm chú Hà là một dịp để thằng huy được nghỉ học, được ăn những thứ trái cây bốn mùa trong khu vườn tươi xanh phì nhiêu mà chú Hà đã tận tình chăm sóc. Những quả ổi giòn ngọt, những quả khế vàng vừa chua vừa ngọt, những dòng mía tím thẫm bên ngoài nhưng bên trong vừa miềm vừa ngọt, mọng nước, mát lịm nơi đầu lưỡi, đôi khi thằng Huy không nuốt kịp nên đã ho sặc sụa lên. - Đi lâu không hả bố? - Thằng bé háo hức hỏi. - Chừng bốn ngày! - Người cha trả lời. Ông tỏ không kém phần hứng thú như thằng con trai. - Con đem theo hai bộ quần áo đủ không bố? - Thằng bé hỏi tiếp. - Đủ đấy! Mày thì cái gì cũng hỏi. - Ông bố hình như có vẻ đang nghĩ về một điều gì đó hoàn toàn khác hẳn. Thằng Huy suy tính một lúc trong đầu rồi nói tiếp:- Thế ta sẽ về trước khi mẹ đi thăm dì Mại ờ Nha Trang à? - Ừ! - Trong giọng nói của ông bố lộ rỏ cảm xúc đặc biệt ở một cõi…

Chương 6: Hoa bưởi

Xin Lỗi Em, Anh Đã Yêu Anh ẤyTác giả: Nguyễn Thơ SinhTruyện Đam MỹChiều hôm trước bố bảo Huy, hai cha con nó sẽ đi thăm chú Hà. Như thường lệ, thằng Huy rất hăm hở khi nghe tin bố nói tin như thế. Mỗi lần đến thãm chú Hà là một dịp để thằng huy được nghỉ học, được ăn những thứ trái cây bốn mùa trong khu vườn tươi xanh phì nhiêu mà chú Hà đã tận tình chăm sóc. Những quả ổi giòn ngọt, những quả khế vàng vừa chua vừa ngọt, những dòng mía tím thẫm bên ngoài nhưng bên trong vừa miềm vừa ngọt, mọng nước, mát lịm nơi đầu lưỡi, đôi khi thằng Huy không nuốt kịp nên đã ho sặc sụa lên. - Đi lâu không hả bố? - Thằng bé háo hức hỏi. - Chừng bốn ngày! - Người cha trả lời. Ông tỏ không kém phần hứng thú như thằng con trai. - Con đem theo hai bộ quần áo đủ không bố? - Thằng bé hỏi tiếp. - Đủ đấy! Mày thì cái gì cũng hỏi. - Ông bố hình như có vẻ đang nghĩ về một điều gì đó hoàn toàn khác hẳn. Thằng Huy suy tính một lúc trong đầu rồi nói tiếp:- Thế ta sẽ về trước khi mẹ đi thăm dì Mại ờ Nha Trang à? - Ừ! - Trong giọng nói của ông bố lộ rỏ cảm xúc đặc biệt ở một cõi… Hóa ra trong cơn bối rối khi mẹ ốm nặng nên Hiên đã đánh lừa bà cụ. Chẳng biết có phải thật sự như thế không, chỉ biết nếu hiểu theo định nghĩa không giữ lời tức là đã nói dối. Như thế, rõ ràng trong trường hợp này là Hiên đã đánh lừa bà cụ.Câu chuyện giữa Hiên và Oanh vì thế ở giai đoạn đánh rắn giữa khúc. Hiên hứa xằng vì trong lúc bối rối anh đã chẳng thể nào làm khác hơn được. Nhìn thấy mẹ bệnh nằm liệt giường nên hiên không đành lòng.Thế là anh đành phải liều một phen nói dối. Con người vẫn phải ứng xử như trong những trường hợp bất khả kháng. Nhưng làm như thế chỉ tổ không thể đào tận gốc được nan đề gay cấn chuyện của Oanh, mà càng khiến cho câu chuyện nát nhừ ra. Lẩn quẩn không tìm xa lối thoát, Hiên đâm cáu bẳn với chính mình.Cũng may, sau đó vài hôm khi bệnh tình của bà cụ đã khỏi hẳn, các sinh hoạt cuối cùng đã đi vào ổn định. Con lợn sề đòi đực cắn nát cả chuồng. Nó kêu âm ỷ lên và chỉ chực hất tung cái máng gổ, nhất định không chịu ăn.Chị gái có người đem cau đến dạm hỏi. Đấy là một chàng trai bị lãng tai, nhưng được cái tính nết hiền lành chịu khó. Nhà anh ta nghèo nhưng là con người chân thuần chất phác.Bữa cơm dạm ngõ đạm bạc, mẹ Hiên không đòi hỏi nhiều. Nhà người ta nghèo cơm không đủ ăn thì đòi hỏi kèo kỳ làm gì. Kéo căng ra con gái mình sau này sẽ khổ chứ ai khổ vào đấy nữa. Nghĩ như thế nên mẹ Hiên bảo với nhà giai: Các ông các bà bên ấy định thế nào cũng được ạ!Người ta dẫn con heo nọc vào, luỵch huỵch mãi mới phù giống xong. Bụng mẹ Hiên đang vui vì chứa chan hy vọng về một đàn lợn sữa nay mai, nên bà hỏi con trai:– Thế mày đã đi gặp con Oanh chưa? Nó bảo thế nào rồi.– Bảo là còn phải nghĩ nữa!- Hiên nói dối.– Sao mày ngu thế! Mổm đâu không há ra, bảo là hôm nọ mày còn ngại. giờ thì đã suy nghĩ kỹ. Phải xin lỗi nó chứ! Ngu quá cái thằng.- Bà mẹ xem ra là người có rất nhiều mánh lớ– Con bảo y như thế đấy! Nhưng người ta có phải là thứ ế ẩm đâu.Mẹ cứ làm như là…-Hiên tự nhiên hơn. Câu chuyện nói dối thì ra đã có hướng xử lý.– Mày ngu lắm cơ. Đàn bà chả ai là không ưa ngọt, liều liệu mà dỗ con bé! Nói cho nó bùi tai thì nó mới chịu nghe chứ. Chả bù cho thằng Hiện.- Bà cụ biết mình hở lời nên nhe răng ra cười.Tuy vậy mẹ vẫn chẳng tin Hiên lắm. Thế là mẹ phải nhờ chị gái thăm dò động tĩnh. Chị gái tưởng Hiên đã đi gặp Oanh nên lại đi hỏi cô gái. Cuối cùng thì câu chuyện lại vở lở. Đúng là cây kim bọc giẻ lâu ngày cũng lòi ra.Bà cụ lần này giận Hiên lắm! Thế là cụ cấm cửa không nói chuyện với thằng con trai nữa. Nhà trở nên căng thẳng ngột ngạt. Mẹ không nói năng gì mà cứ hậm hực cả ngày, hết quăng niêu rồi lại vặt chày. Hiên biết mình sai vì đã nói dối mẹ mấy lần nên chỉ biết đành ngồi im thin thít

Hóa ra trong cơn bối rối khi mẹ ốm nặng nên Hiên đã đánh lừa bà cụ. Chẳng biết có phải thật sự như thế không, chỉ biết nếu hiểu theo định nghĩa không giữ lời tức là đã nói dối. Như thế, rõ ràng trong trường hợp này là Hiên đã đánh lừa bà cụ.

Câu chuyện giữa Hiên và Oanh vì thế ở giai đoạn đánh rắn giữa khúc. Hiên hứa xằng vì trong lúc bối rối anh đã chẳng thể nào làm khác hơn được. Nhìn thấy mẹ bệnh nằm liệt giường nên hiên không đành lòng.Thế là anh đành phải liều một phen nói dối. Con người vẫn phải ứng xử như trong những trường hợp bất khả kháng. Nhưng làm như thế chỉ tổ không thể đào tận gốc được nan đề gay cấn chuyện của Oanh, mà càng khiến cho câu chuyện nát nhừ ra. Lẩn quẩn không tìm xa lối thoát, Hiên đâm cáu bẳn với chính mình.

Cũng may, sau đó vài hôm khi bệnh tình của bà cụ đã khỏi hẳn, các sinh hoạt cuối cùng đã đi vào ổn định. Con lợn sề đòi đực cắn nát cả chuồng. Nó kêu âm ỷ lên và chỉ chực hất tung cái máng gổ, nhất định không chịu ăn.

Chị gái có người đem cau đến dạm hỏi. Đấy là một chàng trai bị lãng tai, nhưng được cái tính nết hiền lành chịu khó. Nhà anh ta nghèo nhưng là con người chân thuần chất phác.

Bữa cơm dạm ngõ đạm bạc, mẹ Hiên không đòi hỏi nhiều. Nhà người ta nghèo cơm không đủ ăn thì đòi hỏi kèo kỳ làm gì. Kéo căng ra con gái mình sau này sẽ khổ chứ ai khổ vào đấy nữa. Nghĩ như thế nên mẹ Hiên bảo với nhà giai: Các ông các bà bên ấy định thế nào cũng được ạ!

Người ta dẫn con heo nọc vào, luỵch huỵch mãi mới phù giống xong. Bụng mẹ Hiên đang vui vì chứa chan hy vọng về một đàn lợn sữa nay mai, nên bà hỏi con trai:

– Thế mày đã đi gặp con Oanh chưa? Nó bảo thế nào rồi.

– Bảo là còn phải nghĩ nữa!- Hiên nói dối.

– Sao mày ngu thế! Mổm đâu không há ra, bảo là hôm nọ mày còn ngại. giờ thì đã suy nghĩ kỹ. Phải xin lỗi nó chứ! Ngu quá cái thằng.- Bà mẹ xem ra là người có rất nhiều mánh lớ

– Con bảo y như thế đấy! Nhưng người ta có phải là thứ ế ẩm đâu.Mẹ cứ làm như là…-Hiên tự nhiên hơn. Câu chuyện nói dối thì ra đã có hướng xử lý.

– Mày ngu lắm cơ. Đàn bà chả ai là không ưa ngọt, liều liệu mà dỗ con bé! Nói cho nó bùi tai thì nó mới chịu nghe chứ. Chả bù cho thằng Hiện.- Bà cụ biết mình hở lời nên nhe răng ra cười.

Tuy vậy mẹ vẫn chẳng tin Hiên lắm. Thế là mẹ phải nhờ chị gái thăm dò động tĩnh. Chị gái tưởng Hiên đã đi gặp Oanh nên lại đi hỏi cô gái. Cuối cùng thì câu chuyện lại vở lở. Đúng là cây kim bọc giẻ lâu ngày cũng lòi ra.

Bà cụ lần này giận Hiên lắm! Thế là cụ cấm cửa không nói chuyện với thằng con trai nữa. Nhà trở nên căng thẳng ngột ngạt. Mẹ không nói năng gì mà cứ hậm hực cả ngày, hết quăng niêu rồi lại vặt chày. Hiên biết mình sai vì đã nói dối mẹ mấy lần nên chỉ biết đành ngồi im thin thít

Xin Lỗi Em, Anh Đã Yêu Anh ẤyTác giả: Nguyễn Thơ SinhTruyện Đam MỹChiều hôm trước bố bảo Huy, hai cha con nó sẽ đi thăm chú Hà. Như thường lệ, thằng Huy rất hăm hở khi nghe tin bố nói tin như thế. Mỗi lần đến thãm chú Hà là một dịp để thằng huy được nghỉ học, được ăn những thứ trái cây bốn mùa trong khu vườn tươi xanh phì nhiêu mà chú Hà đã tận tình chăm sóc. Những quả ổi giòn ngọt, những quả khế vàng vừa chua vừa ngọt, những dòng mía tím thẫm bên ngoài nhưng bên trong vừa miềm vừa ngọt, mọng nước, mát lịm nơi đầu lưỡi, đôi khi thằng Huy không nuốt kịp nên đã ho sặc sụa lên. - Đi lâu không hả bố? - Thằng bé háo hức hỏi. - Chừng bốn ngày! - Người cha trả lời. Ông tỏ không kém phần hứng thú như thằng con trai. - Con đem theo hai bộ quần áo đủ không bố? - Thằng bé hỏi tiếp. - Đủ đấy! Mày thì cái gì cũng hỏi. - Ông bố hình như có vẻ đang nghĩ về một điều gì đó hoàn toàn khác hẳn. Thằng Huy suy tính một lúc trong đầu rồi nói tiếp:- Thế ta sẽ về trước khi mẹ đi thăm dì Mại ờ Nha Trang à? - Ừ! - Trong giọng nói của ông bố lộ rỏ cảm xúc đặc biệt ở một cõi… Hóa ra trong cơn bối rối khi mẹ ốm nặng nên Hiên đã đánh lừa bà cụ. Chẳng biết có phải thật sự như thế không, chỉ biết nếu hiểu theo định nghĩa không giữ lời tức là đã nói dối. Như thế, rõ ràng trong trường hợp này là Hiên đã đánh lừa bà cụ.Câu chuyện giữa Hiên và Oanh vì thế ở giai đoạn đánh rắn giữa khúc. Hiên hứa xằng vì trong lúc bối rối anh đã chẳng thể nào làm khác hơn được. Nhìn thấy mẹ bệnh nằm liệt giường nên hiên không đành lòng.Thế là anh đành phải liều một phen nói dối. Con người vẫn phải ứng xử như trong những trường hợp bất khả kháng. Nhưng làm như thế chỉ tổ không thể đào tận gốc được nan đề gay cấn chuyện của Oanh, mà càng khiến cho câu chuyện nát nhừ ra. Lẩn quẩn không tìm xa lối thoát, Hiên đâm cáu bẳn với chính mình.Cũng may, sau đó vài hôm khi bệnh tình của bà cụ đã khỏi hẳn, các sinh hoạt cuối cùng đã đi vào ổn định. Con lợn sề đòi đực cắn nát cả chuồng. Nó kêu âm ỷ lên và chỉ chực hất tung cái máng gổ, nhất định không chịu ăn.Chị gái có người đem cau đến dạm hỏi. Đấy là một chàng trai bị lãng tai, nhưng được cái tính nết hiền lành chịu khó. Nhà anh ta nghèo nhưng là con người chân thuần chất phác.Bữa cơm dạm ngõ đạm bạc, mẹ Hiên không đòi hỏi nhiều. Nhà người ta nghèo cơm không đủ ăn thì đòi hỏi kèo kỳ làm gì. Kéo căng ra con gái mình sau này sẽ khổ chứ ai khổ vào đấy nữa. Nghĩ như thế nên mẹ Hiên bảo với nhà giai: Các ông các bà bên ấy định thế nào cũng được ạ!Người ta dẫn con heo nọc vào, luỵch huỵch mãi mới phù giống xong. Bụng mẹ Hiên đang vui vì chứa chan hy vọng về một đàn lợn sữa nay mai, nên bà hỏi con trai:– Thế mày đã đi gặp con Oanh chưa? Nó bảo thế nào rồi.– Bảo là còn phải nghĩ nữa!- Hiên nói dối.– Sao mày ngu thế! Mổm đâu không há ra, bảo là hôm nọ mày còn ngại. giờ thì đã suy nghĩ kỹ. Phải xin lỗi nó chứ! Ngu quá cái thằng.- Bà mẹ xem ra là người có rất nhiều mánh lớ– Con bảo y như thế đấy! Nhưng người ta có phải là thứ ế ẩm đâu.Mẹ cứ làm như là…-Hiên tự nhiên hơn. Câu chuyện nói dối thì ra đã có hướng xử lý.– Mày ngu lắm cơ. Đàn bà chả ai là không ưa ngọt, liều liệu mà dỗ con bé! Nói cho nó bùi tai thì nó mới chịu nghe chứ. Chả bù cho thằng Hiện.- Bà cụ biết mình hở lời nên nhe răng ra cười.Tuy vậy mẹ vẫn chẳng tin Hiên lắm. Thế là mẹ phải nhờ chị gái thăm dò động tĩnh. Chị gái tưởng Hiên đã đi gặp Oanh nên lại đi hỏi cô gái. Cuối cùng thì câu chuyện lại vở lở. Đúng là cây kim bọc giẻ lâu ngày cũng lòi ra.Bà cụ lần này giận Hiên lắm! Thế là cụ cấm cửa không nói chuyện với thằng con trai nữa. Nhà trở nên căng thẳng ngột ngạt. Mẹ không nói năng gì mà cứ hậm hực cả ngày, hết quăng niêu rồi lại vặt chày. Hiên biết mình sai vì đã nói dối mẹ mấy lần nên chỉ biết đành ngồi im thin thít

Chương 6: Hoa bưởi