Tác giả:

Chiều hôm trước bố bảo Huy, hai cha con nó sẽ đi thăm chú Hà. Như thường lệ, thằng Huy rất hăm hở khi nghe tin bố nói tin như thế. Mỗi lần đến thãm chú Hà là một dịp để thằng huy được nghỉ học, được ăn những thứ trái cây bốn mùa trong khu vườn tươi xanh phì nhiêu mà chú Hà đã tận tình chăm sóc. Những quả ổi giòn ngọt, những quả khế vàng vừa chua vừa ngọt, những dòng mía tím thẫm bên ngoài nhưng bên trong vừa miềm vừa ngọt, mọng nước, mát lịm nơi đầu lưỡi, đôi khi thằng Huy không nuốt kịp nên đã ho sặc sụa lên. - Đi lâu không hả bố? - Thằng bé háo hức hỏi. - Chừng bốn ngày! - Người cha trả lời. Ông tỏ không kém phần hứng thú như thằng con trai. - Con đem theo hai bộ quần áo đủ không bố? - Thằng bé hỏi tiếp. - Đủ đấy! Mày thì cái gì cũng hỏi. - Ông bố hình như có vẻ đang nghĩ về một điều gì đó hoàn toàn khác hẳn. Thằng Huy suy tính một lúc trong đầu rồi nói tiếp:- Thế ta sẽ về trước khi mẹ đi thăm dì Mại ờ Nha Trang à? - Ừ! - Trong giọng nói của ông bố lộ rỏ cảm xúc đặc biệt ở một cõi…

Chương 7: Áo vá

Xin Lỗi Em, Anh Đã Yêu Anh ẤyTác giả: Nguyễn Thơ SinhTruyện Đam MỹChiều hôm trước bố bảo Huy, hai cha con nó sẽ đi thăm chú Hà. Như thường lệ, thằng Huy rất hăm hở khi nghe tin bố nói tin như thế. Mỗi lần đến thãm chú Hà là một dịp để thằng huy được nghỉ học, được ăn những thứ trái cây bốn mùa trong khu vườn tươi xanh phì nhiêu mà chú Hà đã tận tình chăm sóc. Những quả ổi giòn ngọt, những quả khế vàng vừa chua vừa ngọt, những dòng mía tím thẫm bên ngoài nhưng bên trong vừa miềm vừa ngọt, mọng nước, mát lịm nơi đầu lưỡi, đôi khi thằng Huy không nuốt kịp nên đã ho sặc sụa lên. - Đi lâu không hả bố? - Thằng bé háo hức hỏi. - Chừng bốn ngày! - Người cha trả lời. Ông tỏ không kém phần hứng thú như thằng con trai. - Con đem theo hai bộ quần áo đủ không bố? - Thằng bé hỏi tiếp. - Đủ đấy! Mày thì cái gì cũng hỏi. - Ông bố hình như có vẻ đang nghĩ về một điều gì đó hoàn toàn khác hẳn. Thằng Huy suy tính một lúc trong đầu rồi nói tiếp:- Thế ta sẽ về trước khi mẹ đi thăm dì Mại ờ Nha Trang à? - Ừ! - Trong giọng nói của ông bố lộ rỏ cảm xúc đặc biệt ở một cõi… Nhà có khóm tiêu chín bói, mẹ Hiên lấy cái mẹt rách rồi lần sờ ra gốc tiêu lẫy quả chín.Bà cụ bưc lắm, trong lòng ngốn ngang trăm mối tơ vò. Bụng Oanh thì càng ngày càng mẩy hơn. Cứ độ này mà kéo dài thì mọi chuyện đến vỡ lỡ, lúc ấy có muốn hàn cũng không vá víu được gì. Đã có người cạnh khóe xiên xò xa gần:– Con không cha như nha không nóc!– Không chồng mà chửa mới ngoan.Bà mẹ bực Hiên mà cũng thấy tội nghiệp con! Cơ mà cái tính thương người của nó đã ăn sâu, lận vào máu của bà, có muốn chữa cũng không chữa được. Thảng hoặc bà tự nhủ rằng, thôi cứ quên phắt đi mọi chuyện. Cứ như theo lời Hiên nói: Đẻ xong ta ẩm cháu về. Bắt quá nếu bên ấy khăng khăng giữ cháu ngoại thì cũng đành chịu. Cười người không ai cười mãi. Mồm ngứa mãi cũng phải dần dần nhạt chuyện.Cơ mà nói đi thì cũng phải nói lại, chẳng hiểu sao ý nghĩ cái Oanh sẽ lấy chồng và cháu nội của bà sẽ khổ, điều đó cứ dằn vặt bà mãi. Hóa ra lo xa luôn khiến cho con nguời ta quẫn quanh với những suy nghĩ vớ vẫn của mình. Giữa lúc bà đang mông lung suy nghĩ thì Hà đến. Hà là con trai của cô Mệ, cách nhà Hiên hơn chục nóc nhà.– Hiên đâu rồi u? –Thằng Hà vẫn gọi mẹ Hiên bằng u như thế.– Ờ thằng Hà đấy à, con.- Mẹ Hiên chợt vui vì một ý tưởng vừa lóe lên trong đầu bà.– U đang vặt tiêu. Thằng Hiên nó đi đâu u cũng không biết nữa?Hà bước đến gần khóm tiêu hơn, anh bắt đầu hái tiêu với bà cụ. Bao giờ cũng thế, việc nhà của Hiên anh cũng luôn tự coi như việc của nhà mình. Bà cụ lấy chân kéo lê cái mẹt lại giữa hai người rồi thủng thẳng hạ giọng:– U có chuyện này định nhờ con.– Chuyện gì thế hở u? – Hà hoàn toàn không biết anh sắp sửa nghe một câu chuyện đau lòng mà anh chẳng bao giờ muốn nghe.– Chuyện là thế này này…….Sau đó mẹ Hiên kể chuyện cho Hà nghe về điều bà muốn nhờ. Kể xong bà kết luận:– Thằng Hiên con bảo cái gì nó cũng nghe. Thằng ấy thì cái gì cũng một điều thằng Hà, hai điều thằng Hà…Con giúp u nhé! U chỉ còn biết trông cậy vào mỏi con thôi.Hà choáng người. Đúng là như lời bà cụ nói, Hiên bao giờ cũng nghe lời nó. Mặt chàng trai tối lại, anh ước ao giá anh đừng gặp mẹ Hiên hôm nay.Thì ra Hà chính là người mà Hiên đã nói với bà cụ là nó đã có người yêu. Hóa ra đấy là một mối tình của hai người thanh niên đồng tính.

Nhà có khóm tiêu chín bói, mẹ Hiên lấy cái mẹt rách rồi lần sờ ra gốc tiêu lẫy quả chín.Bà cụ bưc lắm, trong lòng ngốn ngang trăm mối tơ vò. Bụng Oanh thì càng ngày càng mẩy hơn. Cứ độ này mà kéo dài thì mọi chuyện đến vỡ lỡ, lúc ấy có muốn hàn cũng không vá víu được gì. Đã có người cạnh khóe xiên xò xa gần:

– Con không cha như nha không nóc!

– Không chồng mà chửa mới ngoan.

Bà mẹ bực Hiên mà cũng thấy tội nghiệp con! Cơ mà cái tính thương người của nó đã ăn sâu, lận vào máu của bà, có muốn chữa cũng không chữa được. Thảng hoặc bà tự nhủ rằng, thôi cứ quên phắt đi mọi chuyện. Cứ như theo lời Hiên nói: Đẻ xong ta ẩm cháu về. Bắt quá nếu bên ấy khăng khăng giữ cháu ngoại thì cũng đành chịu. Cười người không ai cười mãi. Mồm ngứa mãi cũng phải dần dần nhạt chuyện.

Cơ mà nói đi thì cũng phải nói lại, chẳng hiểu sao ý nghĩ cái Oanh sẽ lấy chồng và cháu nội của bà sẽ khổ, điều đó cứ dằn vặt bà mãi. Hóa ra lo xa luôn khiến cho con nguời ta quẫn quanh với những suy nghĩ vớ vẫn của mình. Giữa lúc bà đang mông lung suy nghĩ thì Hà đến. Hà là con trai của cô Mệ, cách nhà Hiên hơn chục nóc nhà.

– Hiên đâu rồi u? –Thằng Hà vẫn gọi mẹ Hiên bằng u như thế.

– Ờ thằng Hà đấy à, con.- Mẹ Hiên chợt vui vì một ý tưởng vừa lóe lên trong đầu bà.

– U đang vặt tiêu. Thằng Hiên nó đi đâu u cũng không biết nữa?

Hà bước đến gần khóm tiêu hơn, anh bắt đầu hái tiêu với bà cụ. Bao giờ cũng thế, việc nhà của Hiên anh cũng luôn tự coi như việc của nhà mình. Bà cụ lấy chân kéo lê cái mẹt lại giữa hai người rồi thủng thẳng hạ giọng:

– U có chuyện này định nhờ con.

– Chuyện gì thế hở u? – Hà hoàn toàn không biết anh sắp sửa nghe một câu chuyện đau lòng mà anh chẳng bao giờ muốn nghe.

– Chuyện là thế này này…….

Sau đó mẹ Hiên kể chuyện cho Hà nghe về điều bà muốn nhờ. Kể xong bà kết luận:

– Thằng Hiên con bảo cái gì nó cũng nghe. Thằng ấy thì cái gì cũng một điều thằng Hà, hai điều thằng Hà…Con giúp u nhé! U chỉ còn biết trông cậy vào mỏi con thôi.

Hà choáng người. Đúng là như lời bà cụ nói, Hiên bao giờ cũng nghe lời nó. Mặt chàng trai tối lại, anh ước ao giá anh đừng gặp mẹ Hiên hôm nay.

Thì ra Hà chính là người mà Hiên đã nói với bà cụ là nó đã có người yêu. Hóa ra đấy là một mối tình của hai người thanh niên đồng tính.

Xin Lỗi Em, Anh Đã Yêu Anh ẤyTác giả: Nguyễn Thơ SinhTruyện Đam MỹChiều hôm trước bố bảo Huy, hai cha con nó sẽ đi thăm chú Hà. Như thường lệ, thằng Huy rất hăm hở khi nghe tin bố nói tin như thế. Mỗi lần đến thãm chú Hà là một dịp để thằng huy được nghỉ học, được ăn những thứ trái cây bốn mùa trong khu vườn tươi xanh phì nhiêu mà chú Hà đã tận tình chăm sóc. Những quả ổi giòn ngọt, những quả khế vàng vừa chua vừa ngọt, những dòng mía tím thẫm bên ngoài nhưng bên trong vừa miềm vừa ngọt, mọng nước, mát lịm nơi đầu lưỡi, đôi khi thằng Huy không nuốt kịp nên đã ho sặc sụa lên. - Đi lâu không hả bố? - Thằng bé háo hức hỏi. - Chừng bốn ngày! - Người cha trả lời. Ông tỏ không kém phần hứng thú như thằng con trai. - Con đem theo hai bộ quần áo đủ không bố? - Thằng bé hỏi tiếp. - Đủ đấy! Mày thì cái gì cũng hỏi. - Ông bố hình như có vẻ đang nghĩ về một điều gì đó hoàn toàn khác hẳn. Thằng Huy suy tính một lúc trong đầu rồi nói tiếp:- Thế ta sẽ về trước khi mẹ đi thăm dì Mại ờ Nha Trang à? - Ừ! - Trong giọng nói của ông bố lộ rỏ cảm xúc đặc biệt ở một cõi… Nhà có khóm tiêu chín bói, mẹ Hiên lấy cái mẹt rách rồi lần sờ ra gốc tiêu lẫy quả chín.Bà cụ bưc lắm, trong lòng ngốn ngang trăm mối tơ vò. Bụng Oanh thì càng ngày càng mẩy hơn. Cứ độ này mà kéo dài thì mọi chuyện đến vỡ lỡ, lúc ấy có muốn hàn cũng không vá víu được gì. Đã có người cạnh khóe xiên xò xa gần:– Con không cha như nha không nóc!– Không chồng mà chửa mới ngoan.Bà mẹ bực Hiên mà cũng thấy tội nghiệp con! Cơ mà cái tính thương người của nó đã ăn sâu, lận vào máu của bà, có muốn chữa cũng không chữa được. Thảng hoặc bà tự nhủ rằng, thôi cứ quên phắt đi mọi chuyện. Cứ như theo lời Hiên nói: Đẻ xong ta ẩm cháu về. Bắt quá nếu bên ấy khăng khăng giữ cháu ngoại thì cũng đành chịu. Cười người không ai cười mãi. Mồm ngứa mãi cũng phải dần dần nhạt chuyện.Cơ mà nói đi thì cũng phải nói lại, chẳng hiểu sao ý nghĩ cái Oanh sẽ lấy chồng và cháu nội của bà sẽ khổ, điều đó cứ dằn vặt bà mãi. Hóa ra lo xa luôn khiến cho con nguời ta quẫn quanh với những suy nghĩ vớ vẫn của mình. Giữa lúc bà đang mông lung suy nghĩ thì Hà đến. Hà là con trai của cô Mệ, cách nhà Hiên hơn chục nóc nhà.– Hiên đâu rồi u? –Thằng Hà vẫn gọi mẹ Hiên bằng u như thế.– Ờ thằng Hà đấy à, con.- Mẹ Hiên chợt vui vì một ý tưởng vừa lóe lên trong đầu bà.– U đang vặt tiêu. Thằng Hiên nó đi đâu u cũng không biết nữa?Hà bước đến gần khóm tiêu hơn, anh bắt đầu hái tiêu với bà cụ. Bao giờ cũng thế, việc nhà của Hiên anh cũng luôn tự coi như việc của nhà mình. Bà cụ lấy chân kéo lê cái mẹt lại giữa hai người rồi thủng thẳng hạ giọng:– U có chuyện này định nhờ con.– Chuyện gì thế hở u? – Hà hoàn toàn không biết anh sắp sửa nghe một câu chuyện đau lòng mà anh chẳng bao giờ muốn nghe.– Chuyện là thế này này…….Sau đó mẹ Hiên kể chuyện cho Hà nghe về điều bà muốn nhờ. Kể xong bà kết luận:– Thằng Hiên con bảo cái gì nó cũng nghe. Thằng ấy thì cái gì cũng một điều thằng Hà, hai điều thằng Hà…Con giúp u nhé! U chỉ còn biết trông cậy vào mỏi con thôi.Hà choáng người. Đúng là như lời bà cụ nói, Hiên bao giờ cũng nghe lời nó. Mặt chàng trai tối lại, anh ước ao giá anh đừng gặp mẹ Hiên hôm nay.Thì ra Hà chính là người mà Hiên đã nói với bà cụ là nó đã có người yêu. Hóa ra đấy là một mối tình của hai người thanh niên đồng tính.

Chương 7: Áo vá