Tác giả:

Mặt trời ngã về tây, nhiệt độ cũng giảm dần theo, gió đêm thổi qua rèm cửa, làm lòng người vui vẻ. Lục Minh Ngọc vừa viết xong một quyển kinh, buông bút xuống, đại nha hoàn Lãm Nguyệt lập tức bưng chậu rửa tay tới, hầu hạ nàng rửa tay. Nước lạnh sạch sẽ trong suốt trong chậu đồng, làn nước gợn dập dờn, hình cá chép dưới đáy chậu dường như sống lại, bên cạnh lá sen vãy đuôi di động, Lục Minh Ngọc không quan tâm cảnh đẹp trước mắt, Lãm Nguyệt lại hâm mộ nhìn đôi tay của nàng, vừa trắng vừa mềm mại, mười ngón tay nhỏ nhắn xinh đẹp lại thanh tú, khó trách nhiều lần thế tử ôm phu nhân trên đùi, thích thú x** n*n. “ Đều lui xuống hết đi.”. Rửa tay xong, Lục Minh Ngọc lãnh đạm cho hai nha hoàn lui ra, trong lòng nàng có tâm sự, muốn yên tĩnh một mình. Thái Tang,Lãm Nguyệt đồng thanh đáp, rồi lui ra. Trong phòng vẫn khá là oi bức, Lục Minh Ngọc cầm lấy cây quạt tròn rồi đi về phía cửa sổ, ngoài cửa là những chậu hoa nguyệt quế nở rộ cả vườn, cả ngày nóng oi bức, nhưng hiện tại lại thấy thoải…

Chương 20

Xuân Noãn Hương NùngTác giả: Tiếu Giai NhânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhMặt trời ngã về tây, nhiệt độ cũng giảm dần theo, gió đêm thổi qua rèm cửa, làm lòng người vui vẻ. Lục Minh Ngọc vừa viết xong một quyển kinh, buông bút xuống, đại nha hoàn Lãm Nguyệt lập tức bưng chậu rửa tay tới, hầu hạ nàng rửa tay. Nước lạnh sạch sẽ trong suốt trong chậu đồng, làn nước gợn dập dờn, hình cá chép dưới đáy chậu dường như sống lại, bên cạnh lá sen vãy đuôi di động, Lục Minh Ngọc không quan tâm cảnh đẹp trước mắt, Lãm Nguyệt lại hâm mộ nhìn đôi tay của nàng, vừa trắng vừa mềm mại, mười ngón tay nhỏ nhắn xinh đẹp lại thanh tú, khó trách nhiều lần thế tử ôm phu nhân trên đùi, thích thú x** n*n. “ Đều lui xuống hết đi.”. Rửa tay xong, Lục Minh Ngọc lãnh đạm cho hai nha hoàn lui ra, trong lòng nàng có tâm sự, muốn yên tĩnh một mình. Thái Tang,Lãm Nguyệt đồng thanh đáp, rồi lui ra. Trong phòng vẫn khá là oi bức, Lục Minh Ngọc cầm lấy cây quạt tròn rồi đi về phía cửa sổ, ngoài cửa là những chậu hoa nguyệt quế nở rộ cả vườn, cả ngày nóng oi bức, nhưng hiện tại lại thấy thoải… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Hôm nay con sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh mẹ, sẽ không đi nơi nào là được rồi?”Tiêu thị cố ý ghẹo nữ nhi: “ Chỉ hôm nay?”“ con không đi nữa.” Lục Minh Ngọc thẹn quá hóa giận, thở phì phò nhào lên giường, kéo chăn che kín cả người, miễn cho mẫu thân không yên tâm.Tiêu thị không biết nên khóc hay nên cười, lại sợ nữ nhi thật sự giận, chạy nhanh qua nhận lỗi, tự mình giúp nữ nhi trang điểm. một khắc sau, Lục Minh Ngọc lấy hết dũng khí đi đến trước gương, nhìn thấy tiểu cô nương búi tóc song nha kế đơn giản nhất, một bên váy hồng non nớt, đẹp thì đẹp, nhưng quả thật quá con nít.“ thật tốt.” Lục Minh Ngọc kích động không có ngôn ngữ nào diễn đạt được, nàng vui mừng mà chen đến giữa cha mẹ ngồi, lấy đầu vùi vào trong ngực của phụ thân. Sau khi trọng sinh, Lục Minh Ngọc phần lớn đều nhớ tuổi thật của mình, lúc ở chung với mẫu thân ngẫu nhiên cũng ôm ấp thân thiết một cái, nhưng đối với phụ thân, trừ khi phụ thân chủ động bế nàng đi trên đường, còn lại thì Lục Minh Ngọc chưa từng chủ động thân mật với phụ thân.Lục Vanh sờ sờ đầu nữ nhi: “A Noãn, cha nghĩ ra một biện pháp, để cho con chữa trị giúp cho Sở Hành.”Lục Minh Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu lên: “ Biện pháp gì?”Lục Vanh nhỏ giọng nói vài câu.“ Ta đi xuống trước.” Lục Vanh đỡ cửa xe, nói khẽ với thê tử, hắn nghe nữ nhi dạ một tiếng, hắn đã biết nữ nhi vừa mới khóc.“ Để con trước.” Lục Minh Ngọc thoải mái mà nói, dù phụ thân có thể tự mình xuống xe, nhưng Lục Minh Ngọc muốn hiếu kính với người.nói xong Lục Minh Ngọc khom lưng đi ra khỏi xe, nhìn thấy Sở Hành đi tới, nàng ngọt ngào nói: “ Biểu cữu cữu, chúng ta đến thăm người.”Mà ở trong mắt Sở Tùy, vị tiểu cô nương Lục gia này vừa ngốc lại vừa đáng yêu, bị người ta xoa mặt cũng ngoan như vậy, không giống như hai tiểu muội muội của hắn, mỗi lần hắn duỗi tay ra, bọn muội muội đều cười hì hì chạy thoát như con chim tước, không cho hắn xoa. Khó có khi nào gặp được một con thỏ ngoan như vậy, Sở Tùy khom lưng, còn định trêu chọc hai câu, chợt nghe Lục Vanh đứng bên cạnh ho khan.Có trưởng bối ở kế bên, Sở Tùy thức thời mà buông tay ra, đi qua chào hỏi phu thê Lục Vanh.Tầm mắt của Lục Minh Ngọc không tự chủ mà nhìn theo hắn.“ Cháu gái gạt người khác, cháu gái không ngoan, ta sẽ đánh ngươi!”Sau khi kiểm tra tay ca ca, Sở Tương hưng phấn chạy đến, nghịch ngợm bắt lấy cánh tay của Lục Minh Ngọc, bộ dáng trưởng bối giáo huấn Lục Minh Ngọc, ngay cả Sở Doanh bên cạnh cũng cười ha hả, A Noãn tỷ tỷ lớn hơn các nàng hai ba tuổi, nhưng giờ phải làm cháu gái của các nàng.một câu “cháu gái”, rốt cuộc cũng kéo tâm trí của Lục Minh Ngọc trở về, vừa muốn quay đầu giáo huấn Sở Tương bướng bỉnh, thì bên kia Sở Tùy nhìn lại đây, ánh mắt như sao, tựa như có thâm ý khác. Tim Lục Minh Ngọc đập nhanh hơn, sao Sở Tùy nhìn nàng như vậy, là…“Đúng rồi A Noãn, tại sao muội không gọi ta là biểu cữu cữu?” Sở Tùy nghiêm túc hỏi.Nghe được lời này, nội tâm kích động của Lục Minh Ngọc cũng phục hồi, hung hăng trừng mắt Sở Tùy, quay đầu chơi cùng tỷ muội Sở gia. Người này thật là, trong lòng trong tâm nàng đầy ắp bóng hình hắn, vậy mà hắn vẫn còn nhớ chuyện biểu cữu cữu, nằm mơ đi.Nhìn thấy tiểu cô nương tức giận xoay người, Sở Tùy ngây ngẩn cả người, hắn còn chưa có làm gì mà, vì sao tiểu cô nương lại tức giận?“Tam gia, Tam phu nhân, thỉnh vào bên trong.” Sở Hành bên cạnh mời phu thê Lục Vanh vào cửa, nghe được động tĩnh bên này, mắt phượng nhìn qua, tầm mắt dừng ở chỗ đường đệ cùng đệ muội tương lai, sau đó lại bình tĩnh mà thu hồi về. Tình cảm nam nữ, hắn chưa từng trải qua, nếu sau này đường đệ cưới được đệ muội thì khẳng định có biện pháp của đường đệ, hắn cũng không cần thiết phải nhắc nhở đường đệ đối tốt với Lục Minh Ngọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Image removed.

“Hôm nay con sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh mẹ, sẽ không đi nơi nào là được rồi?”

Tiêu thị cố ý ghẹo nữ nhi: “ Chỉ hôm nay?”

“ con không đi nữa.” Lục Minh Ngọc thẹn quá hóa giận, thở phì phò nhào lên giường, kéo chăn che kín cả người, miễn cho mẫu thân không yên tâm.

Tiêu thị không biết nên khóc hay nên cười, lại sợ nữ nhi thật sự giận, chạy nhanh qua nhận lỗi, tự mình giúp nữ nhi trang điểm. một khắc sau, Lục Minh Ngọc lấy hết dũng khí đi đến trước gương, nhìn thấy tiểu cô nương búi tóc song nha kế đơn giản nhất, một bên váy hồng non nớt, đẹp thì đẹp, nhưng quả thật quá con nít.

Image removed.

“ thật tốt.” Lục Minh Ngọc kích động không có ngôn ngữ nào diễn đạt được, nàng vui mừng mà chen đến giữa cha mẹ ngồi, lấy đầu vùi vào trong ngực của phụ thân. Sau khi trọng sinh, Lục Minh Ngọc phần lớn đều nhớ tuổi thật của mình, lúc ở chung với mẫu thân ngẫu nhiên cũng ôm ấp thân thiết một cái, nhưng đối với phụ thân, trừ khi phụ thân chủ động bế nàng đi trên đường, còn lại thì Lục Minh Ngọc chưa từng chủ động thân mật với phụ thân.

Lục Vanh sờ sờ đầu nữ nhi: “A Noãn, cha nghĩ ra một biện pháp, để cho con chữa trị giúp cho Sở Hành.”

Lục Minh Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu lên: “ Biện pháp gì?”

Lục Vanh nhỏ giọng nói vài câu.

Image removed.

“ Ta đi xuống trước.” Lục Vanh đỡ cửa xe, nói khẽ với thê tử, hắn nghe nữ nhi dạ một tiếng, hắn đã biết nữ nhi vừa mới khóc.

“ Để con trước.” Lục Minh Ngọc thoải mái mà nói, dù phụ thân có thể tự mình xuống xe, nhưng Lục Minh Ngọc muốn hiếu kính với người.

nói xong Lục Minh Ngọc khom lưng đi ra khỏi xe, nhìn thấy Sở Hành đi tới, nàng ngọt ngào nói: “ Biểu cữu cữu, chúng ta đến thăm người.”

Image removed.

Mà ở trong mắt Sở Tùy, vị tiểu cô nương Lục gia này vừa ngốc lại vừa đáng yêu, bị người ta xoa mặt cũng ngoan như vậy, không giống như hai tiểu muội muội của hắn, mỗi lần hắn duỗi tay ra, bọn muội muội đều cười hì hì chạy thoát như con chim tước, không cho hắn xoa. Khó có khi nào gặp được một con thỏ ngoan như vậy, Sở Tùy khom lưng, còn định trêu chọc hai câu, chợt nghe Lục Vanh đứng bên cạnh ho khan.

Có trưởng bối ở kế bên, Sở Tùy thức thời mà buông tay ra, đi qua chào hỏi phu thê Lục Vanh.

Tầm mắt của Lục Minh Ngọc không tự chủ mà nhìn theo hắn.

“ Cháu gái gạt người khác, cháu gái không ngoan, ta sẽ đánh ngươi!”

Sau khi kiểm tra tay ca ca, Sở Tương hưng phấn chạy đến, nghịch ngợm bắt lấy cánh tay của Lục Minh Ngọc, bộ dáng trưởng bối giáo huấn Lục Minh Ngọc, ngay cả Sở Doanh bên cạnh cũng cười ha hả, A Noãn tỷ tỷ lớn hơn các nàng hai ba tuổi, nhưng giờ phải làm cháu gái của các nàng.

một câu “cháu gái”, rốt cuộc cũng kéo tâm trí của Lục Minh Ngọc trở về, vừa muốn quay đầu giáo huấn Sở Tương bướng bỉnh, thì bên kia Sở Tùy nhìn lại đây, ánh mắt như sao, tựa như có thâm ý khác. Tim Lục Minh Ngọc đập nhanh hơn, sao Sở Tùy nhìn nàng như vậy, là…

“Đúng rồi A Noãn, tại sao muội không gọi ta là biểu cữu cữu?” Sở Tùy nghiêm túc hỏi.

Nghe được lời này, nội tâm kích động của Lục Minh Ngọc cũng phục hồi, hung hăng trừng mắt Sở Tùy, quay đầu chơi cùng tỷ muội Sở gia. Người này thật là, trong lòng trong tâm nàng đầy ắp bóng hình hắn, vậy mà hắn vẫn còn nhớ chuyện biểu cữu cữu, nằm mơ đi.

Nhìn thấy tiểu cô nương tức giận xoay người, Sở Tùy ngây ngẩn cả người, hắn còn chưa có làm gì mà, vì sao tiểu cô nương lại tức giận?

“Tam gia, Tam phu nhân, thỉnh vào bên trong.” Sở Hành bên cạnh mời phu thê Lục Vanh vào cửa, nghe được động tĩnh bên này, mắt phượng nhìn qua, tầm mắt dừng ở chỗ đường đệ cùng đệ muội tương lai, sau đó lại bình tĩnh mà thu hồi về. Tình cảm nam nữ, hắn chưa từng trải qua, nếu sau này đường đệ cưới được đệ muội thì khẳng định có biện pháp của đường đệ, hắn cũng không cần thiết phải nhắc nhở đường đệ đối tốt với Lục Minh Ngọc.

Xuân Noãn Hương NùngTác giả: Tiếu Giai NhânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhMặt trời ngã về tây, nhiệt độ cũng giảm dần theo, gió đêm thổi qua rèm cửa, làm lòng người vui vẻ. Lục Minh Ngọc vừa viết xong một quyển kinh, buông bút xuống, đại nha hoàn Lãm Nguyệt lập tức bưng chậu rửa tay tới, hầu hạ nàng rửa tay. Nước lạnh sạch sẽ trong suốt trong chậu đồng, làn nước gợn dập dờn, hình cá chép dưới đáy chậu dường như sống lại, bên cạnh lá sen vãy đuôi di động, Lục Minh Ngọc không quan tâm cảnh đẹp trước mắt, Lãm Nguyệt lại hâm mộ nhìn đôi tay của nàng, vừa trắng vừa mềm mại, mười ngón tay nhỏ nhắn xinh đẹp lại thanh tú, khó trách nhiều lần thế tử ôm phu nhân trên đùi, thích thú x** n*n. “ Đều lui xuống hết đi.”. Rửa tay xong, Lục Minh Ngọc lãnh đạm cho hai nha hoàn lui ra, trong lòng nàng có tâm sự, muốn yên tĩnh một mình. Thái Tang,Lãm Nguyệt đồng thanh đáp, rồi lui ra. Trong phòng vẫn khá là oi bức, Lục Minh Ngọc cầm lấy cây quạt tròn rồi đi về phía cửa sổ, ngoài cửa là những chậu hoa nguyệt quế nở rộ cả vườn, cả ngày nóng oi bức, nhưng hiện tại lại thấy thoải… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Hôm nay con sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh mẹ, sẽ không đi nơi nào là được rồi?”Tiêu thị cố ý ghẹo nữ nhi: “ Chỉ hôm nay?”“ con không đi nữa.” Lục Minh Ngọc thẹn quá hóa giận, thở phì phò nhào lên giường, kéo chăn che kín cả người, miễn cho mẫu thân không yên tâm.Tiêu thị không biết nên khóc hay nên cười, lại sợ nữ nhi thật sự giận, chạy nhanh qua nhận lỗi, tự mình giúp nữ nhi trang điểm. một khắc sau, Lục Minh Ngọc lấy hết dũng khí đi đến trước gương, nhìn thấy tiểu cô nương búi tóc song nha kế đơn giản nhất, một bên váy hồng non nớt, đẹp thì đẹp, nhưng quả thật quá con nít.“ thật tốt.” Lục Minh Ngọc kích động không có ngôn ngữ nào diễn đạt được, nàng vui mừng mà chen đến giữa cha mẹ ngồi, lấy đầu vùi vào trong ngực của phụ thân. Sau khi trọng sinh, Lục Minh Ngọc phần lớn đều nhớ tuổi thật của mình, lúc ở chung với mẫu thân ngẫu nhiên cũng ôm ấp thân thiết một cái, nhưng đối với phụ thân, trừ khi phụ thân chủ động bế nàng đi trên đường, còn lại thì Lục Minh Ngọc chưa từng chủ động thân mật với phụ thân.Lục Vanh sờ sờ đầu nữ nhi: “A Noãn, cha nghĩ ra một biện pháp, để cho con chữa trị giúp cho Sở Hành.”Lục Minh Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu lên: “ Biện pháp gì?”Lục Vanh nhỏ giọng nói vài câu.“ Ta đi xuống trước.” Lục Vanh đỡ cửa xe, nói khẽ với thê tử, hắn nghe nữ nhi dạ một tiếng, hắn đã biết nữ nhi vừa mới khóc.“ Để con trước.” Lục Minh Ngọc thoải mái mà nói, dù phụ thân có thể tự mình xuống xe, nhưng Lục Minh Ngọc muốn hiếu kính với người.nói xong Lục Minh Ngọc khom lưng đi ra khỏi xe, nhìn thấy Sở Hành đi tới, nàng ngọt ngào nói: “ Biểu cữu cữu, chúng ta đến thăm người.”Mà ở trong mắt Sở Tùy, vị tiểu cô nương Lục gia này vừa ngốc lại vừa đáng yêu, bị người ta xoa mặt cũng ngoan như vậy, không giống như hai tiểu muội muội của hắn, mỗi lần hắn duỗi tay ra, bọn muội muội đều cười hì hì chạy thoát như con chim tước, không cho hắn xoa. Khó có khi nào gặp được một con thỏ ngoan như vậy, Sở Tùy khom lưng, còn định trêu chọc hai câu, chợt nghe Lục Vanh đứng bên cạnh ho khan.Có trưởng bối ở kế bên, Sở Tùy thức thời mà buông tay ra, đi qua chào hỏi phu thê Lục Vanh.Tầm mắt của Lục Minh Ngọc không tự chủ mà nhìn theo hắn.“ Cháu gái gạt người khác, cháu gái không ngoan, ta sẽ đánh ngươi!”Sau khi kiểm tra tay ca ca, Sở Tương hưng phấn chạy đến, nghịch ngợm bắt lấy cánh tay của Lục Minh Ngọc, bộ dáng trưởng bối giáo huấn Lục Minh Ngọc, ngay cả Sở Doanh bên cạnh cũng cười ha hả, A Noãn tỷ tỷ lớn hơn các nàng hai ba tuổi, nhưng giờ phải làm cháu gái của các nàng.một câu “cháu gái”, rốt cuộc cũng kéo tâm trí của Lục Minh Ngọc trở về, vừa muốn quay đầu giáo huấn Sở Tương bướng bỉnh, thì bên kia Sở Tùy nhìn lại đây, ánh mắt như sao, tựa như có thâm ý khác. Tim Lục Minh Ngọc đập nhanh hơn, sao Sở Tùy nhìn nàng như vậy, là…“Đúng rồi A Noãn, tại sao muội không gọi ta là biểu cữu cữu?” Sở Tùy nghiêm túc hỏi.Nghe được lời này, nội tâm kích động của Lục Minh Ngọc cũng phục hồi, hung hăng trừng mắt Sở Tùy, quay đầu chơi cùng tỷ muội Sở gia. Người này thật là, trong lòng trong tâm nàng đầy ắp bóng hình hắn, vậy mà hắn vẫn còn nhớ chuyện biểu cữu cữu, nằm mơ đi.Nhìn thấy tiểu cô nương tức giận xoay người, Sở Tùy ngây ngẩn cả người, hắn còn chưa có làm gì mà, vì sao tiểu cô nương lại tức giận?“Tam gia, Tam phu nhân, thỉnh vào bên trong.” Sở Hành bên cạnh mời phu thê Lục Vanh vào cửa, nghe được động tĩnh bên này, mắt phượng nhìn qua, tầm mắt dừng ở chỗ đường đệ cùng đệ muội tương lai, sau đó lại bình tĩnh mà thu hồi về. Tình cảm nam nữ, hắn chưa từng trải qua, nếu sau này đường đệ cưới được đệ muội thì khẳng định có biện pháp của đường đệ, hắn cũng không cần thiết phải nhắc nhở đường đệ đối tốt với Lục Minh Ngọc.

Chương 20