Tác giả:

Huyện Bình Dương có một ngọn núi, dáng núi như chiếc ‘chung’, dân bản xứ liền gọi nó là núi Chung. (*) chung là một loại đồ đựng dùng để đo ở thời cổ đại Trung Hoa, hình dáng từa tựa như chiếc lọ thắt cổ của Việt Nam ta. Chân núi Chung có một thôn trang nhỏ, người họ La chiếm đa số cho nên gọi là La gia thôn. Núi Chung tên thì to nhưng chẳng kề sát với ngọn núi hay con sông lớn nào, cao không quá tám trăm thước (240m), đi vòng quanh núi cũng chỉ mất nửa ngày đường. Cũng may là trên núi có nhiều cây cối, động vật sống trong núi cũng không ít, trong núi còn có khe suối, ruộng đất chân núi cũng coi như màu mỡ. Người La gia thôn sống dựa vào núi, cuộc sống cũng coi như qua ngày đoạn tháng. Trong La gia thôn có một hộ gia đình, là dân bản xứ, người vợ là người chạy nạn từ bên ngoài tới, chủ nhà La Đại Phúc chưa từng ra khỏi làng, thấy Công Tôn thị rồi thì ‘ngỡ ngàng’, đón cả nhà người ta đến nhà mình sống, hiếu kính phụ mẫu Công Tôn thị hơn cả phụ mẫu mình. Thường xuyên qua lại như thế,…

Quyển 3 - Chương 1-1: Tóm tắt

Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ LiệtTác giả: Dịch Nhân BắcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpHuyện Bình Dương có một ngọn núi, dáng núi như chiếc ‘chung’, dân bản xứ liền gọi nó là núi Chung. (*) chung là một loại đồ đựng dùng để đo ở thời cổ đại Trung Hoa, hình dáng từa tựa như chiếc lọ thắt cổ của Việt Nam ta. Chân núi Chung có một thôn trang nhỏ, người họ La chiếm đa số cho nên gọi là La gia thôn. Núi Chung tên thì to nhưng chẳng kề sát với ngọn núi hay con sông lớn nào, cao không quá tám trăm thước (240m), đi vòng quanh núi cũng chỉ mất nửa ngày đường. Cũng may là trên núi có nhiều cây cối, động vật sống trong núi cũng không ít, trong núi còn có khe suối, ruộng đất chân núi cũng coi như màu mỡ. Người La gia thôn sống dựa vào núi, cuộc sống cũng coi như qua ngày đoạn tháng. Trong La gia thôn có một hộ gia đình, là dân bản xứ, người vợ là người chạy nạn từ bên ngoài tới, chủ nhà La Đại Phúc chưa từng ra khỏi làng, thấy Công Tôn thị rồi thì ‘ngỡ ngàng’, đón cả nhà người ta đến nhà mình sống, hiếu kính phụ mẫu Công Tôn thị hơn cả phụ mẫu mình. Thường xuyên qua lại như thế,… Tóm tắt:Một người xui xẻo ơi là xui xẻo,Một nhà tiên đoán tham ăn lại gà mờ,Sắp mở ra một đoạn song tu kỳ duyên ── kinh thiên địa quỷ thần khiếp?Tình nhân cũ tìm tới cửa, ‘bệnh không tiện nói’ của Canh Nhị bị lộ!?Ngoại trừ hay càu nhàu, lẩm bẩm, tham ăn gà mờ và năng lực tiên đoán ra, Canh Nhị lại còn giấu một đống bí mật không thể nói.Truyền Sơn ăn chực ở chực đang nghĩ ngợi xem nên bới móc, bà tám kiểu gì, cuối cùng đã chọc giận Canh Nhị bấm bụng chịu im như tiểu tức phụ.Do cơn nóng giận, người đã bỏ chồng, rời nhà trốn đi?Được rồi, nếu người ta đã ký khế ước bán thân, dù sao cũng coi như người của hắn, Truyền Sơn đành phải tiến vào hầm mỏ nguy cơ tứ phía tìm kiếm Canh Nhị,Ai ngờ, vận xui của hắn lại phát huy lần nữa, đánh thức một ác ma thượng cổ tỉnh giấc ngủ say sâu dưới lòng đất?Canh Nhị nhảy dựng lên, chỉ vào Truyền Sơn mắng to: “Uổng cho ta còn không so đo hiềm khích trước kia cho ngươi ở nhà ta! Ngươi, tên ma đầu sơ sinh vong ân phụ nghĩa, ta, ta… Ta phải tuyệt giao với ngươi!”“Hạt châu ngươi cho ta bị người cướp đi rồi.”Cơ thể ấm áp, còn có chút co dãn dựa vào khá là thoải mái, làm Truyền Sơn có loại cảm giác chân thực như trở lại nhân gian.“Ngươi, ngươi còn không nhận lỗi với ta.” Canh Nhị kiên trì nói.“Vì sao? Ta cũng không ngại dán vào ngươi như thế rồi, ngươi lại còn để bụng trong lòng ta nghĩ gì?”Canh Nhị sửng sốt, lúc này mới nhận ra tư thế của hai ngươi thân mật như thế, vội vã tránh ra, còn chưa mở miệng, mặt đã đỏ trước rồi….

Tóm tắt:

Một người xui xẻo ơi là xui xẻo,

Một nhà tiên đoán tham ăn lại gà mờ,

Sắp mở ra một đoạn song tu kỳ duyên ── kinh thiên địa quỷ thần khiếp?

Tình nhân cũ tìm tới cửa, ‘bệnh không tiện nói’ của Canh Nhị bị lộ!?

Ngoại trừ hay càu nhàu, lẩm bẩm, tham ăn gà mờ và năng lực tiên đoán ra, Canh Nhị lại còn giấu một đống bí mật không thể nói.

Truyền Sơn ăn chực ở chực đang nghĩ ngợi xem nên bới móc, bà tám kiểu gì, cuối cùng đã chọc giận Canh Nhị bấm bụng chịu im như tiểu tức phụ.

Do cơn nóng giận, người đã bỏ chồng, rời nhà trốn đi?

Được rồi, nếu người ta đã ký khế ước bán thân, dù sao cũng coi như người của hắn, Truyền Sơn đành phải tiến vào hầm mỏ nguy cơ tứ phía tìm kiếm Canh Nhị,

Ai ngờ, vận xui của hắn lại phát huy lần nữa, đánh thức một ác ma thượng cổ tỉnh giấc ngủ say sâu dưới lòng đất?

Canh Nhị nhảy dựng lên, chỉ vào Truyền Sơn mắng to: “Uổng cho ta còn không so đo hiềm khích trước kia cho ngươi ở nhà ta! Ngươi, tên ma đầu sơ sinh vong ân phụ nghĩa, ta, ta… Ta phải tuyệt giao với ngươi!”

“Hạt châu ngươi cho ta bị người cướp đi rồi.”

Cơ thể ấm áp, còn có chút co dãn dựa vào khá là thoải mái, làm Truyền Sơn có loại cảm giác chân thực như trở lại nhân gian.

“Ngươi, ngươi còn không nhận lỗi với ta.” Canh Nhị kiên trì nói.

“Vì sao? Ta cũng không ngại dán vào ngươi như thế rồi, ngươi lại còn để bụng trong lòng ta nghĩ gì?”

Canh Nhị sửng sốt, lúc này mới nhận ra tư thế của hai ngươi thân mật như thế, vội vã tránh ra, còn chưa mở miệng, mặt đã đỏ trước rồi….

Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ LiệtTác giả: Dịch Nhân BắcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpHuyện Bình Dương có một ngọn núi, dáng núi như chiếc ‘chung’, dân bản xứ liền gọi nó là núi Chung. (*) chung là một loại đồ đựng dùng để đo ở thời cổ đại Trung Hoa, hình dáng từa tựa như chiếc lọ thắt cổ của Việt Nam ta. Chân núi Chung có một thôn trang nhỏ, người họ La chiếm đa số cho nên gọi là La gia thôn. Núi Chung tên thì to nhưng chẳng kề sát với ngọn núi hay con sông lớn nào, cao không quá tám trăm thước (240m), đi vòng quanh núi cũng chỉ mất nửa ngày đường. Cũng may là trên núi có nhiều cây cối, động vật sống trong núi cũng không ít, trong núi còn có khe suối, ruộng đất chân núi cũng coi như màu mỡ. Người La gia thôn sống dựa vào núi, cuộc sống cũng coi như qua ngày đoạn tháng. Trong La gia thôn có một hộ gia đình, là dân bản xứ, người vợ là người chạy nạn từ bên ngoài tới, chủ nhà La Đại Phúc chưa từng ra khỏi làng, thấy Công Tôn thị rồi thì ‘ngỡ ngàng’, đón cả nhà người ta đến nhà mình sống, hiếu kính phụ mẫu Công Tôn thị hơn cả phụ mẫu mình. Thường xuyên qua lại như thế,… Tóm tắt:Một người xui xẻo ơi là xui xẻo,Một nhà tiên đoán tham ăn lại gà mờ,Sắp mở ra một đoạn song tu kỳ duyên ── kinh thiên địa quỷ thần khiếp?Tình nhân cũ tìm tới cửa, ‘bệnh không tiện nói’ của Canh Nhị bị lộ!?Ngoại trừ hay càu nhàu, lẩm bẩm, tham ăn gà mờ và năng lực tiên đoán ra, Canh Nhị lại còn giấu một đống bí mật không thể nói.Truyền Sơn ăn chực ở chực đang nghĩ ngợi xem nên bới móc, bà tám kiểu gì, cuối cùng đã chọc giận Canh Nhị bấm bụng chịu im như tiểu tức phụ.Do cơn nóng giận, người đã bỏ chồng, rời nhà trốn đi?Được rồi, nếu người ta đã ký khế ước bán thân, dù sao cũng coi như người của hắn, Truyền Sơn đành phải tiến vào hầm mỏ nguy cơ tứ phía tìm kiếm Canh Nhị,Ai ngờ, vận xui của hắn lại phát huy lần nữa, đánh thức một ác ma thượng cổ tỉnh giấc ngủ say sâu dưới lòng đất?Canh Nhị nhảy dựng lên, chỉ vào Truyền Sơn mắng to: “Uổng cho ta còn không so đo hiềm khích trước kia cho ngươi ở nhà ta! Ngươi, tên ma đầu sơ sinh vong ân phụ nghĩa, ta, ta… Ta phải tuyệt giao với ngươi!”“Hạt châu ngươi cho ta bị người cướp đi rồi.”Cơ thể ấm áp, còn có chút co dãn dựa vào khá là thoải mái, làm Truyền Sơn có loại cảm giác chân thực như trở lại nhân gian.“Ngươi, ngươi còn không nhận lỗi với ta.” Canh Nhị kiên trì nói.“Vì sao? Ta cũng không ngại dán vào ngươi như thế rồi, ngươi lại còn để bụng trong lòng ta nghĩ gì?”Canh Nhị sửng sốt, lúc này mới nhận ra tư thế của hai ngươi thân mật như thế, vội vã tránh ra, còn chưa mở miệng, mặt đã đỏ trước rồi….

Quyển 3 - Chương 1-1: Tóm tắt