Tác giả:

Huyện Bình Dương có một ngọn núi, dáng núi như chiếc ‘chung’, dân bản xứ liền gọi nó là núi Chung. (*) chung là một loại đồ đựng dùng để đo ở thời cổ đại Trung Hoa, hình dáng từa tựa như chiếc lọ thắt cổ của Việt Nam ta. Chân núi Chung có một thôn trang nhỏ, người họ La chiếm đa số cho nên gọi là La gia thôn. Núi Chung tên thì to nhưng chẳng kề sát với ngọn núi hay con sông lớn nào, cao không quá tám trăm thước (240m), đi vòng quanh núi cũng chỉ mất nửa ngày đường. Cũng may là trên núi có nhiều cây cối, động vật sống trong núi cũng không ít, trong núi còn có khe suối, ruộng đất chân núi cũng coi như màu mỡ. Người La gia thôn sống dựa vào núi, cuộc sống cũng coi như qua ngày đoạn tháng. Trong La gia thôn có một hộ gia đình, là dân bản xứ, người vợ là người chạy nạn từ bên ngoài tới, chủ nhà La Đại Phúc chưa từng ra khỏi làng, thấy Công Tôn thị rồi thì ‘ngỡ ngàng’, đón cả nhà người ta đến nhà mình sống, hiếu kính phụ mẫu Công Tôn thị hơn cả phụ mẫu mình. Thường xuyên qua lại như thế,…

Quyển 5 - Chương 1-1: Văn án

Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ LiệtTác giả: Dịch Nhân BắcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpHuyện Bình Dương có một ngọn núi, dáng núi như chiếc ‘chung’, dân bản xứ liền gọi nó là núi Chung. (*) chung là một loại đồ đựng dùng để đo ở thời cổ đại Trung Hoa, hình dáng từa tựa như chiếc lọ thắt cổ của Việt Nam ta. Chân núi Chung có một thôn trang nhỏ, người họ La chiếm đa số cho nên gọi là La gia thôn. Núi Chung tên thì to nhưng chẳng kề sát với ngọn núi hay con sông lớn nào, cao không quá tám trăm thước (240m), đi vòng quanh núi cũng chỉ mất nửa ngày đường. Cũng may là trên núi có nhiều cây cối, động vật sống trong núi cũng không ít, trong núi còn có khe suối, ruộng đất chân núi cũng coi như màu mỡ. Người La gia thôn sống dựa vào núi, cuộc sống cũng coi như qua ngày đoạn tháng. Trong La gia thôn có một hộ gia đình, là dân bản xứ, người vợ là người chạy nạn từ bên ngoài tới, chủ nhà La Đại Phúc chưa từng ra khỏi làng, thấy Công Tôn thị rồi thì ‘ngỡ ngàng’, đón cả nhà người ta đến nhà mình sống, hiếu kính phụ mẫu Công Tôn thị hơn cả phụ mẫu mình. Thường xuyên qua lại như thế,… Văn án:Một tên xui xẻo đến tột cùng,Một tiên đoán sư tham ăn lại gà mờ,Sắp sửa mở ra một đoạn ─── song, tu, kỳ, duyên kinh thiên địa quỷ thần khiếp?Thực sự là yếu đến không thể yếu hơn, Truyền Sơn chỉ còn nửa cái khung xương khô vất vả lắm mới chạy khỏi Hắc ngục,Lại bị truyền tống (chuyển) tới một tinh cầu xa lạ cằn cỗi,Suýt thì bị mất mạng vì quái lão đầu của hậu thổ môn thôi thì không nói, còn phải bảo vệ trinh tiết cho Canh Nhị lộ mặt yêu nghiệt, khiến mọi người thèm nhỏ dãi!Để kiếm tiền rời khỏi cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi ấy,Truyền Sơn phải tiếp nhận ‘Cuộc thử luyện dưỡng thành ma đầu’ của hậu thổ môn,Mỗi ngày nhẫn nhịn ma thú đánh đá đẩy ngã,Còn phải tiến vào huyết hồn hải cửu tử nhất sinh trong truyền thuyết,Canh Nhị vong ân phụ nghĩa nhân cơ hội cựa mình, báo mối thù ức h**p…Tiên đan gì đó đều là lừa người, con đường khổ tu không muốn chết thì phải thành ma!—Thấy Truyền Sơn vẻ mặt hung ác độc địa, Canh Nhị che cái cổ bị thương, khổ sở cúi đầu: “Họ mắng ta là tà ma ngoại đạo, nói ta thi triển mị hoặc thuật hại người, nhưng ta rõ ràng không làm…”“Người lớn thế rồi còn khóc lóc cái gì? Ngươi có xấu hổ không?” Người nửa xương khô mạnh miệng nhẹ dạ không chịu được, “Đừng khóc nữa. Ta không phải giận ngươi, ta đang giận mình. Ta uổng là lão Đại của ngươi, không những không thể che chở ngươi, còn phải nhờ ngươi giải quyết mọi chuyện. Ngươi yên tâm, sau này phàm là người bắt nạt ngươi, ta đều sẽ đòi lại cho ngươi.” Nói rồi sờ đầu Canh Nhị.Hắn sẽ bảo vệ tên tham ăn này, chờ sau này hắn tu luyện thành công kiếm tiền rồi, nhất định ngày nào cũng mời y ăn thịt.

Văn án:

Một tên xui xẻo đến tột cùng,

Một tiên đoán sư tham ăn lại gà mờ,

Sắp sửa mở ra một đoạn ─── song, tu, kỳ, duyên kinh thiên địa quỷ thần khiếp?

Thực sự là yếu đến không thể yếu hơn, Truyền Sơn chỉ còn nửa cái khung xương khô vất vả lắm mới chạy khỏi Hắc ngục,

Lại bị truyền tống (chuyển) tới một tinh cầu xa lạ cằn cỗi,

Suýt thì bị mất mạng vì quái lão đầu của hậu thổ môn thôi thì không nói, còn phải bảo vệ trinh tiết cho Canh Nhị lộ mặt yêu nghiệt, khiến mọi người thèm nhỏ dãi!

Để kiếm tiền rời khỏi cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi ấy,

Truyền Sơn phải tiếp nhận ‘Cuộc thử luyện dưỡng thành ma đầu’ của hậu thổ môn,

Mỗi ngày nhẫn nhịn ma thú đánh đá đẩy ngã,

Còn phải tiến vào huyết hồn hải cửu tử nhất sinh trong truyền thuyết,

Canh Nhị vong ân phụ nghĩa nhân cơ hội cựa mình, báo mối thù ức h**p…

Tiên đan gì đó đều là lừa người, con đường khổ tu không muốn chết thì phải thành ma!

Thấy Truyền Sơn vẻ mặt hung ác độc địa, Canh Nhị che cái cổ bị thương, khổ sở cúi đầu: “Họ mắng ta là tà ma ngoại đạo, nói ta thi triển mị hoặc thuật hại người, nhưng ta rõ ràng không làm…”

“Người lớn thế rồi còn khóc lóc cái gì? Ngươi có xấu hổ không?” Người nửa xương khô mạnh miệng nhẹ dạ không chịu được, “Đừng khóc nữa. Ta không phải giận ngươi, ta đang giận mình. Ta uổng là lão Đại của ngươi, không những không thể che chở ngươi, còn phải nhờ ngươi giải quyết mọi chuyện. Ngươi yên tâm, sau này phàm là người bắt nạt ngươi, ta đều sẽ đòi lại cho ngươi.” Nói rồi sờ đầu Canh Nhị.

Hắn sẽ bảo vệ tên tham ăn này, chờ sau này hắn tu luyện thành công kiếm tiền rồi, nhất định ngày nào cũng mời y ăn thịt.

Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ LiệtTác giả: Dịch Nhân BắcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpHuyện Bình Dương có một ngọn núi, dáng núi như chiếc ‘chung’, dân bản xứ liền gọi nó là núi Chung. (*) chung là một loại đồ đựng dùng để đo ở thời cổ đại Trung Hoa, hình dáng từa tựa như chiếc lọ thắt cổ của Việt Nam ta. Chân núi Chung có một thôn trang nhỏ, người họ La chiếm đa số cho nên gọi là La gia thôn. Núi Chung tên thì to nhưng chẳng kề sát với ngọn núi hay con sông lớn nào, cao không quá tám trăm thước (240m), đi vòng quanh núi cũng chỉ mất nửa ngày đường. Cũng may là trên núi có nhiều cây cối, động vật sống trong núi cũng không ít, trong núi còn có khe suối, ruộng đất chân núi cũng coi như màu mỡ. Người La gia thôn sống dựa vào núi, cuộc sống cũng coi như qua ngày đoạn tháng. Trong La gia thôn có một hộ gia đình, là dân bản xứ, người vợ là người chạy nạn từ bên ngoài tới, chủ nhà La Đại Phúc chưa từng ra khỏi làng, thấy Công Tôn thị rồi thì ‘ngỡ ngàng’, đón cả nhà người ta đến nhà mình sống, hiếu kính phụ mẫu Công Tôn thị hơn cả phụ mẫu mình. Thường xuyên qua lại như thế,… Văn án:Một tên xui xẻo đến tột cùng,Một tiên đoán sư tham ăn lại gà mờ,Sắp sửa mở ra một đoạn ─── song, tu, kỳ, duyên kinh thiên địa quỷ thần khiếp?Thực sự là yếu đến không thể yếu hơn, Truyền Sơn chỉ còn nửa cái khung xương khô vất vả lắm mới chạy khỏi Hắc ngục,Lại bị truyền tống (chuyển) tới một tinh cầu xa lạ cằn cỗi,Suýt thì bị mất mạng vì quái lão đầu của hậu thổ môn thôi thì không nói, còn phải bảo vệ trinh tiết cho Canh Nhị lộ mặt yêu nghiệt, khiến mọi người thèm nhỏ dãi!Để kiếm tiền rời khỏi cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi ấy,Truyền Sơn phải tiếp nhận ‘Cuộc thử luyện dưỡng thành ma đầu’ của hậu thổ môn,Mỗi ngày nhẫn nhịn ma thú đánh đá đẩy ngã,Còn phải tiến vào huyết hồn hải cửu tử nhất sinh trong truyền thuyết,Canh Nhị vong ân phụ nghĩa nhân cơ hội cựa mình, báo mối thù ức h**p…Tiên đan gì đó đều là lừa người, con đường khổ tu không muốn chết thì phải thành ma!—Thấy Truyền Sơn vẻ mặt hung ác độc địa, Canh Nhị che cái cổ bị thương, khổ sở cúi đầu: “Họ mắng ta là tà ma ngoại đạo, nói ta thi triển mị hoặc thuật hại người, nhưng ta rõ ràng không làm…”“Người lớn thế rồi còn khóc lóc cái gì? Ngươi có xấu hổ không?” Người nửa xương khô mạnh miệng nhẹ dạ không chịu được, “Đừng khóc nữa. Ta không phải giận ngươi, ta đang giận mình. Ta uổng là lão Đại của ngươi, không những không thể che chở ngươi, còn phải nhờ ngươi giải quyết mọi chuyện. Ngươi yên tâm, sau này phàm là người bắt nạt ngươi, ta đều sẽ đòi lại cho ngươi.” Nói rồi sờ đầu Canh Nhị.Hắn sẽ bảo vệ tên tham ăn này, chờ sau này hắn tu luyện thành công kiếm tiền rồi, nhất định ngày nào cũng mời y ăn thịt.

Quyển 5 - Chương 1-1: Văn án