Huyện Bình Dương có một ngọn núi, dáng núi như chiếc ‘chung’, dân bản xứ liền gọi nó là núi Chung. (*) chung là một loại đồ đựng dùng để đo ở thời cổ đại Trung Hoa, hình dáng từa tựa như chiếc lọ thắt cổ của Việt Nam ta. Chân núi Chung có một thôn trang nhỏ, người họ La chiếm đa số cho nên gọi là La gia thôn. Núi Chung tên thì to nhưng chẳng kề sát với ngọn núi hay con sông lớn nào, cao không quá tám trăm thước (240m), đi vòng quanh núi cũng chỉ mất nửa ngày đường. Cũng may là trên núi có nhiều cây cối, động vật sống trong núi cũng không ít, trong núi còn có khe suối, ruộng đất chân núi cũng coi như màu mỡ. Người La gia thôn sống dựa vào núi, cuộc sống cũng coi như qua ngày đoạn tháng. Trong La gia thôn có một hộ gia đình, là dân bản xứ, người vợ là người chạy nạn từ bên ngoài tới, chủ nhà La Đại Phúc chưa từng ra khỏi làng, thấy Công Tôn thị rồi thì ‘ngỡ ngàng’, đón cả nhà người ta đến nhà mình sống, hiếu kính phụ mẫu Công Tôn thị hơn cả phụ mẫu mình. Thường xuyên qua lại như thế,…
Quyển 6 - Chương 1-1: Tóm tắt
Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ LiệtTác giả: Dịch Nhân BắcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpHuyện Bình Dương có một ngọn núi, dáng núi như chiếc ‘chung’, dân bản xứ liền gọi nó là núi Chung. (*) chung là một loại đồ đựng dùng để đo ở thời cổ đại Trung Hoa, hình dáng từa tựa như chiếc lọ thắt cổ của Việt Nam ta. Chân núi Chung có một thôn trang nhỏ, người họ La chiếm đa số cho nên gọi là La gia thôn. Núi Chung tên thì to nhưng chẳng kề sát với ngọn núi hay con sông lớn nào, cao không quá tám trăm thước (240m), đi vòng quanh núi cũng chỉ mất nửa ngày đường. Cũng may là trên núi có nhiều cây cối, động vật sống trong núi cũng không ít, trong núi còn có khe suối, ruộng đất chân núi cũng coi như màu mỡ. Người La gia thôn sống dựa vào núi, cuộc sống cũng coi như qua ngày đoạn tháng. Trong La gia thôn có một hộ gia đình, là dân bản xứ, người vợ là người chạy nạn từ bên ngoài tới, chủ nhà La Đại Phúc chưa từng ra khỏi làng, thấy Công Tôn thị rồi thì ‘ngỡ ngàng’, đón cả nhà người ta đến nhà mình sống, hiếu kính phụ mẫu Công Tôn thị hơn cả phụ mẫu mình. Thường xuyên qua lại như thế,… Tóm tắt:Một kẻ cực kỳ xui xẻo,Một nhà tiên đoán tham ăn lại gà mờ,Sắp sửa mở ra một đoạn… song, tu, kỳ, duyên kinh thiên địa, quỷ thần khiếp?Để tu luyện thành công trong kỳ hạn gấp gáp, Truyền Sơn một mình vào huyết hồn hải.Làm bạn với hắn chỉ có mình tiểu ngọc quy tham ăn không thua Canh Nhị,Không ngờ nhất thời cô đơn yếu đuối (?), vô ý đưa tới tâm ma!Lúc này Canh Nhị xuất hiện ngoài ý muốn, dẹp yên người nửa xương khô sắp hung bạo,An ủi và mừng rỡ trong bước đường cùng,Lại làm Truyền Sơn dần cảm thấy… lòng dạ ngứa ngáy với Canh Nhị?Nhưng mà vui quá hóa buồn, vận xui càng vô bờ bến,Truyền Sơn bất hạnh cuốn vào tranh đoạt chí bảo huyết hồn hải, lại đưa tới điều làm người tu chân đều thèm nhỏ dãi,Để cứu vớt Truyền Sơn mạng đang treo lửng lơ,Canh Nhị phải dùng thủ đoạn cuối cùng ── song tu?!—“Canh Nhị, ngươi vẫn theo ta à? … Nơi đây là thức hải của ta, ngươi vẫn đợi ở chỗ này sao?” Ánh mắt Truyền Sơn lộ vẻ mừng rỡ rõ rệt.Ồ… Hiểu lầm này tựa hồ cũng không tệ. Canh Nhị lo lắng đôi chút, không gật cũng chẳng lắc đầu, chỉ nghiêm túc nói: “Ngươi hãy nghe ta nói, tình huống hiện tại của ngươi rất nguy hiểm, ngươi phải…”“Ta biết tiểu tử ngươi có cách mà!” Truyền Sơn bộ xương khô cười vui ‘khanh khách’, “tình huống hiện tại của ta có phải rất là nguy hiểm, cho nên ngươi mới chạy tới nhắc nhở ta?”Trong lòng Truyền Sơn có vui vẻ khó nói nên lời. Nếu tiểu Canh Nhị là thật, hắn sẽ không cần một mình ở huyết hồn hải bốn trăm năm, dù làm bạn với hắn chỉ là linh hồn của Canh Nhị.“Ngươi ở chỗ này, thật là tốt.”
Tóm tắt:
Một kẻ cực kỳ xui xẻo,
Một nhà tiên đoán tham ăn lại gà mờ,
Sắp sửa mở ra một đoạn… song, tu, kỳ, duyên kinh thiên địa, quỷ thần khiếp?
Để tu luyện thành công trong kỳ hạn gấp gáp, Truyền Sơn một mình vào huyết hồn hải.
Làm bạn với hắn chỉ có mình tiểu ngọc quy tham ăn không thua Canh Nhị,
Không ngờ nhất thời cô đơn yếu đuối (?), vô ý đưa tới tâm ma!
Lúc này Canh Nhị xuất hiện ngoài ý muốn, dẹp yên người nửa xương khô sắp hung bạo,
An ủi và mừng rỡ trong bước đường cùng,
Lại làm Truyền Sơn dần cảm thấy… lòng dạ ngứa ngáy với Canh Nhị?
Nhưng mà vui quá hóa buồn, vận xui càng vô bờ bến,
Truyền Sơn bất hạnh cuốn vào tranh đoạt chí bảo huyết hồn hải, lại đưa tới điều làm người tu chân đều thèm nhỏ dãi,
Để cứu vớt Truyền Sơn mạng đang treo lửng lơ,
Canh Nhị phải dùng thủ đoạn cuối cùng ── song tu?!
—
“Canh Nhị, ngươi vẫn theo ta à? … Nơi đây là thức hải của ta, ngươi vẫn đợi ở chỗ này sao?” Ánh mắt Truyền Sơn lộ vẻ mừng rỡ rõ rệt.
Ồ… Hiểu lầm này tựa hồ cũng không tệ. Canh Nhị lo lắng đôi chút, không gật cũng chẳng lắc đầu, chỉ nghiêm túc nói: “Ngươi hãy nghe ta nói, tình huống hiện tại của ngươi rất nguy hiểm, ngươi phải…”
“Ta biết tiểu tử ngươi có cách mà!” Truyền Sơn bộ xương khô cười vui ‘khanh khách’, “tình huống hiện tại của ta có phải rất là nguy hiểm, cho nên ngươi mới chạy tới nhắc nhở ta?”
Trong lòng Truyền Sơn có vui vẻ khó nói nên lời. Nếu tiểu Canh Nhị là thật, hắn sẽ không cần một mình ở huyết hồn hải bốn trăm năm, dù làm bạn với hắn chỉ là linh hồn của Canh Nhị.
“Ngươi ở chỗ này, thật là tốt.”
Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ LiệtTác giả: Dịch Nhân BắcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpHuyện Bình Dương có một ngọn núi, dáng núi như chiếc ‘chung’, dân bản xứ liền gọi nó là núi Chung. (*) chung là một loại đồ đựng dùng để đo ở thời cổ đại Trung Hoa, hình dáng từa tựa như chiếc lọ thắt cổ của Việt Nam ta. Chân núi Chung có một thôn trang nhỏ, người họ La chiếm đa số cho nên gọi là La gia thôn. Núi Chung tên thì to nhưng chẳng kề sát với ngọn núi hay con sông lớn nào, cao không quá tám trăm thước (240m), đi vòng quanh núi cũng chỉ mất nửa ngày đường. Cũng may là trên núi có nhiều cây cối, động vật sống trong núi cũng không ít, trong núi còn có khe suối, ruộng đất chân núi cũng coi như màu mỡ. Người La gia thôn sống dựa vào núi, cuộc sống cũng coi như qua ngày đoạn tháng. Trong La gia thôn có một hộ gia đình, là dân bản xứ, người vợ là người chạy nạn từ bên ngoài tới, chủ nhà La Đại Phúc chưa từng ra khỏi làng, thấy Công Tôn thị rồi thì ‘ngỡ ngàng’, đón cả nhà người ta đến nhà mình sống, hiếu kính phụ mẫu Công Tôn thị hơn cả phụ mẫu mình. Thường xuyên qua lại như thế,… Tóm tắt:Một kẻ cực kỳ xui xẻo,Một nhà tiên đoán tham ăn lại gà mờ,Sắp sửa mở ra một đoạn… song, tu, kỳ, duyên kinh thiên địa, quỷ thần khiếp?Để tu luyện thành công trong kỳ hạn gấp gáp, Truyền Sơn một mình vào huyết hồn hải.Làm bạn với hắn chỉ có mình tiểu ngọc quy tham ăn không thua Canh Nhị,Không ngờ nhất thời cô đơn yếu đuối (?), vô ý đưa tới tâm ma!Lúc này Canh Nhị xuất hiện ngoài ý muốn, dẹp yên người nửa xương khô sắp hung bạo,An ủi và mừng rỡ trong bước đường cùng,Lại làm Truyền Sơn dần cảm thấy… lòng dạ ngứa ngáy với Canh Nhị?Nhưng mà vui quá hóa buồn, vận xui càng vô bờ bến,Truyền Sơn bất hạnh cuốn vào tranh đoạt chí bảo huyết hồn hải, lại đưa tới điều làm người tu chân đều thèm nhỏ dãi,Để cứu vớt Truyền Sơn mạng đang treo lửng lơ,Canh Nhị phải dùng thủ đoạn cuối cùng ── song tu?!—“Canh Nhị, ngươi vẫn theo ta à? … Nơi đây là thức hải của ta, ngươi vẫn đợi ở chỗ này sao?” Ánh mắt Truyền Sơn lộ vẻ mừng rỡ rõ rệt.Ồ… Hiểu lầm này tựa hồ cũng không tệ. Canh Nhị lo lắng đôi chút, không gật cũng chẳng lắc đầu, chỉ nghiêm túc nói: “Ngươi hãy nghe ta nói, tình huống hiện tại của ngươi rất nguy hiểm, ngươi phải…”“Ta biết tiểu tử ngươi có cách mà!” Truyền Sơn bộ xương khô cười vui ‘khanh khách’, “tình huống hiện tại của ta có phải rất là nguy hiểm, cho nên ngươi mới chạy tới nhắc nhở ta?”Trong lòng Truyền Sơn có vui vẻ khó nói nên lời. Nếu tiểu Canh Nhị là thật, hắn sẽ không cần một mình ở huyết hồn hải bốn trăm năm, dù làm bạn với hắn chỉ là linh hồn của Canh Nhị.“Ngươi ở chỗ này, thật là tốt.”