Tác giả:

Huyện Bình Dương có một ngọn núi, dáng núi như chiếc ‘chung’, dân bản xứ liền gọi nó là núi Chung. (*) chung là một loại đồ đựng dùng để đo ở thời cổ đại Trung Hoa, hình dáng từa tựa như chiếc lọ thắt cổ của Việt Nam ta. Chân núi Chung có một thôn trang nhỏ, người họ La chiếm đa số cho nên gọi là La gia thôn. Núi Chung tên thì to nhưng chẳng kề sát với ngọn núi hay con sông lớn nào, cao không quá tám trăm thước (240m), đi vòng quanh núi cũng chỉ mất nửa ngày đường. Cũng may là trên núi có nhiều cây cối, động vật sống trong núi cũng không ít, trong núi còn có khe suối, ruộng đất chân núi cũng coi như màu mỡ. Người La gia thôn sống dựa vào núi, cuộc sống cũng coi như qua ngày đoạn tháng. Trong La gia thôn có một hộ gia đình, là dân bản xứ, người vợ là người chạy nạn từ bên ngoài tới, chủ nhà La Đại Phúc chưa từng ra khỏi làng, thấy Công Tôn thị rồi thì ‘ngỡ ngàng’, đón cả nhà người ta đến nhà mình sống, hiếu kính phụ mẫu Công Tôn thị hơn cả phụ mẫu mình. Thường xuyên qua lại như thế,…

Quyển 14 - Chương 1-1: Tóm tắt

Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ LiệtTác giả: Dịch Nhân BắcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpHuyện Bình Dương có một ngọn núi, dáng núi như chiếc ‘chung’, dân bản xứ liền gọi nó là núi Chung. (*) chung là một loại đồ đựng dùng để đo ở thời cổ đại Trung Hoa, hình dáng từa tựa như chiếc lọ thắt cổ của Việt Nam ta. Chân núi Chung có một thôn trang nhỏ, người họ La chiếm đa số cho nên gọi là La gia thôn. Núi Chung tên thì to nhưng chẳng kề sát với ngọn núi hay con sông lớn nào, cao không quá tám trăm thước (240m), đi vòng quanh núi cũng chỉ mất nửa ngày đường. Cũng may là trên núi có nhiều cây cối, động vật sống trong núi cũng không ít, trong núi còn có khe suối, ruộng đất chân núi cũng coi như màu mỡ. Người La gia thôn sống dựa vào núi, cuộc sống cũng coi như qua ngày đoạn tháng. Trong La gia thôn có một hộ gia đình, là dân bản xứ, người vợ là người chạy nạn từ bên ngoài tới, chủ nhà La Đại Phúc chưa từng ra khỏi làng, thấy Công Tôn thị rồi thì ‘ngỡ ngàng’, đón cả nhà người ta đến nhà mình sống, hiếu kính phụ mẫu Công Tôn thị hơn cả phụ mẫu mình. Thường xuyên qua lại như thế,… Tóm tắt:Một kẻ xui xẻo tới tột cùng, một nhà tiên đoán tham ăn lại còn gà mờ, sắp sửa mở ra một đoạn song, tu, kỳ, duyên ─── kinh thiên địa, quỷ thần khiếp?Truyền Sơn ma công đại thành trở lại Lam tinh, cơ hội báo thù ngày một chín muồi.Tiểu ma đầu quyết tâm, quyết định phải đi lên con đường tạo phản ─── xây một tòa thành, dường như là một khởi đầu tốt đẹp?Trong lúc tiểu ma đầu chuẩn bị kỹ càng, sự việc có vẻ rất êm xuôi, nhưng mà, không thể khinh thường thể chất xui xẻo của Truyền Sơn, ‘người’ e sợ thiên hạ bất loạn’, bước từng bước tới gần Truyền Sơn và Canh Nhị; càng làm Canh Nhị nổi khùng hơn, người trong tiên đoán sẽ đoạt mất Ma tu Truyền Sơn, đã hiện thân!Ăn được cỏ non rồi sao y có thể chắp tay nhường? Y nhất định sẽ bảo vệ thành trì của mình, bảo vệ bản lữ của mình!Mấy chữ bỏ ngỏ:“Nói đi, ngươi đang gạt ta giấu cái gì dưới hầm mỏ?” Truyền Sơn tò mò hỏi.“Không giấu bảo bối gì cả, chỉ là muốn… vây khốn một Ma tu.” Canh Nhị cúi đầu, đầu ngón chân chọc mặt đất.“Ma tu này có thù oán với ngươi?” Truyền Sơn rất ngạc nhiên. Nếu Canh Nhị đối đầu với Ma tu thật, với cái tính nhát gan sợ phiền phức của y, nhất định sẽ bảo hắn giải quyết đối phương chứ sao lại không nói tiếng nào mà tự ra tay?“Bây giờ… còn chưa kết thù.”“Hửm?” Truyền Sơn nhướn mày, “Có phải ngươi nhìn thấy gì không?”Canh Nhị liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt u oán.Truyền Sơn tự dưng cảm thấy buồn cười. Dùng ánh mắt ấy nhìn hắn? Cứ như thể hắn đã làm chuyện gì có lỗi với y vậy.… Ack, không phải hắn thực sự sẽ làm chuyện có lỗi gì với rùa con nhà hắn trong tương lai chứ? Hơn nữa đối tượng còn là Ma tu bị nhốt trong trận pháp kia?

Tóm tắt:

Một kẻ xui xẻo tới tột cùng, một nhà tiên đoán tham ăn lại còn gà mờ, sắp sửa mở ra một đoạn song, tu, kỳ, duyên ─── kinh thiên địa, quỷ thần khiếp?

Truyền Sơn ma công đại thành trở lại Lam tinh, cơ hội báo thù ngày một chín muồi.

Tiểu ma đầu quyết tâm, quyết định phải đi lên con đường tạo phản ─── xây một tòa thành, dường như là một khởi đầu tốt đẹp?

Trong lúc tiểu ma đầu chuẩn bị kỹ càng, sự việc có vẻ rất êm xuôi, nhưng mà, không thể khinh thường thể chất xui xẻo của Truyền Sơn, ‘người’ e sợ thiên hạ bất loạn’, bước từng bước tới gần Truyền Sơn và Canh Nhị; càng làm Canh Nhị nổi khùng hơn, người trong tiên đoán sẽ đoạt mất Ma tu Truyền Sơn, đã hiện thân!

Ăn được cỏ non rồi sao y có thể chắp tay nhường? Y nhất định sẽ bảo vệ thành trì của mình, bảo vệ bản lữ của mình!

Mấy chữ bỏ ngỏ:

“Nói đi, ngươi đang gạt ta giấu cái gì dưới hầm mỏ?” Truyền Sơn tò mò hỏi.

“Không giấu bảo bối gì cả, chỉ là muốn… vây khốn một Ma tu.” Canh Nhị cúi đầu, đầu ngón chân chọc mặt đất.

“Ma tu này có thù oán với ngươi?” Truyền Sơn rất ngạc nhiên. Nếu Canh Nhị đối đầu với Ma tu thật, với cái tính nhát gan sợ phiền phức của y, nhất định sẽ bảo hắn giải quyết đối phương chứ sao lại không nói tiếng nào mà tự ra tay?

“Bây giờ… còn chưa kết thù.”

“Hửm?” Truyền Sơn nhướn mày, “Có phải ngươi nhìn thấy gì không?”

Canh Nhị liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt u oán.

Truyền Sơn tự dưng cảm thấy buồn cười. Dùng ánh mắt ấy nhìn hắn? Cứ như thể hắn đã làm chuyện gì có lỗi với y vậy.

… Ack, không phải hắn thực sự sẽ làm chuyện có lỗi gì với rùa con nhà hắn trong tương lai chứ? Hơn nữa đối tượng còn là Ma tu bị nhốt trong trận pháp kia?

Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ LiệtTác giả: Dịch Nhân BắcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpHuyện Bình Dương có một ngọn núi, dáng núi như chiếc ‘chung’, dân bản xứ liền gọi nó là núi Chung. (*) chung là một loại đồ đựng dùng để đo ở thời cổ đại Trung Hoa, hình dáng từa tựa như chiếc lọ thắt cổ của Việt Nam ta. Chân núi Chung có một thôn trang nhỏ, người họ La chiếm đa số cho nên gọi là La gia thôn. Núi Chung tên thì to nhưng chẳng kề sát với ngọn núi hay con sông lớn nào, cao không quá tám trăm thước (240m), đi vòng quanh núi cũng chỉ mất nửa ngày đường. Cũng may là trên núi có nhiều cây cối, động vật sống trong núi cũng không ít, trong núi còn có khe suối, ruộng đất chân núi cũng coi như màu mỡ. Người La gia thôn sống dựa vào núi, cuộc sống cũng coi như qua ngày đoạn tháng. Trong La gia thôn có một hộ gia đình, là dân bản xứ, người vợ là người chạy nạn từ bên ngoài tới, chủ nhà La Đại Phúc chưa từng ra khỏi làng, thấy Công Tôn thị rồi thì ‘ngỡ ngàng’, đón cả nhà người ta đến nhà mình sống, hiếu kính phụ mẫu Công Tôn thị hơn cả phụ mẫu mình. Thường xuyên qua lại như thế,… Tóm tắt:Một kẻ xui xẻo tới tột cùng, một nhà tiên đoán tham ăn lại còn gà mờ, sắp sửa mở ra một đoạn song, tu, kỳ, duyên ─── kinh thiên địa, quỷ thần khiếp?Truyền Sơn ma công đại thành trở lại Lam tinh, cơ hội báo thù ngày một chín muồi.Tiểu ma đầu quyết tâm, quyết định phải đi lên con đường tạo phản ─── xây một tòa thành, dường như là một khởi đầu tốt đẹp?Trong lúc tiểu ma đầu chuẩn bị kỹ càng, sự việc có vẻ rất êm xuôi, nhưng mà, không thể khinh thường thể chất xui xẻo của Truyền Sơn, ‘người’ e sợ thiên hạ bất loạn’, bước từng bước tới gần Truyền Sơn và Canh Nhị; càng làm Canh Nhị nổi khùng hơn, người trong tiên đoán sẽ đoạt mất Ma tu Truyền Sơn, đã hiện thân!Ăn được cỏ non rồi sao y có thể chắp tay nhường? Y nhất định sẽ bảo vệ thành trì của mình, bảo vệ bản lữ của mình!Mấy chữ bỏ ngỏ:“Nói đi, ngươi đang gạt ta giấu cái gì dưới hầm mỏ?” Truyền Sơn tò mò hỏi.“Không giấu bảo bối gì cả, chỉ là muốn… vây khốn một Ma tu.” Canh Nhị cúi đầu, đầu ngón chân chọc mặt đất.“Ma tu này có thù oán với ngươi?” Truyền Sơn rất ngạc nhiên. Nếu Canh Nhị đối đầu với Ma tu thật, với cái tính nhát gan sợ phiền phức của y, nhất định sẽ bảo hắn giải quyết đối phương chứ sao lại không nói tiếng nào mà tự ra tay?“Bây giờ… còn chưa kết thù.”“Hửm?” Truyền Sơn nhướn mày, “Có phải ngươi nhìn thấy gì không?”Canh Nhị liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt u oán.Truyền Sơn tự dưng cảm thấy buồn cười. Dùng ánh mắt ấy nhìn hắn? Cứ như thể hắn đã làm chuyện gì có lỗi với y vậy.… Ack, không phải hắn thực sự sẽ làm chuyện có lỗi gì với rùa con nhà hắn trong tương lai chứ? Hơn nữa đối tượng còn là Ma tu bị nhốt trong trận pháp kia?

Quyển 14 - Chương 1-1: Tóm tắt