Trong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"…
Chương 15: Giúp hắn chạy
Nữ Phụ Đa Nhân CáchTác giả: Alain_NeiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTrong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"… Diệp Lam hớt hải chạy lo sợ bị chộp, thì vừa hay có một chiếc Ferrari màu đỏ đang từ tầng hầm chạy lên. Hắn như bắt được cọng cỏ cứu mạng, phóng thật nhanh nhảy lên chiếc xe. Quay lại thấy một đống người vẫn đuổi theo hắn hò hét, hắn liền quay lại bảo một câu không đầu không cuối."Chạy!"Đông An vừa lái xe vừa suy nghĩ nên độ lại con xe này, thì bỗng dưng một người nhào vào xe cô. Chưa kể phía sau là hàng khuyến mãi gì vậy, cả bầy đàn luôn à. Thấy hắn bảo chạy, cô cũng không hơi đâu ý kiến bây giờ được. Không hai lời liền nhấn ga phóng đi như bay, bỏ mặt một đám đằng sau than vãn nuối tiếc.Chạy được một đoạn khá xa, hắn liền quay sang nói với cô."Chúng ta hoà."Một đoạn đường chẳng ai nói câu gì, bỗng nhiên hắn mở miệng khiến Đông An cảm thấy quỷ dị chưa kể nói một câu mà cô chả hiểu gì. Nhưng hắn có lẽ thấy được vẻ mặt mờ mịt của cô, lại cất giọng giải thích."Cái đó... Trên máy bay tôi cho cô mượn vai ngủ...giờ cô giúp tôi thoát khỏi mớ đằng sau kia."Đông An thấy hắn nói vậy cũng mới biết, thảo nào nghe giọng có chút quen. Hắn là người đánh thức cô dậy, lúc trên máy bay thấy thái độ của hắn hơi lạ. Đông An không thích tiếp xúc người lạ, thấy hắn cũng không tới nỗi nào. Cô cũng hoà hoãn hơn một xíu, đáp lời hắn."Ừ, có qua có lại."Diệp Lam cũng hơi giật mình với thái độ của cô, dường như cô không có bị mê hoặc bởi nhan sắc của hắn. Giống như kiểu cô không hề biết đến hắn, à không là không thèm quan tâm đến.Bản thân Diệp Lam vốn rất nổi tiếng, tới đâu không ai là không biết hắn cả. Vốn hắn nhảy lên xe của cô, cũng chuẩn bị tâm lí đối mặt với fan cuồng. Hắn thừa biết hắn không thoát khỏi nhưng thà là một người, còn đỡ hơn bị ép dưới vạn người kia. Nhưng mà Diệp Lam hắn đã lầm rồi, cả ánh mắt cô cũng lười cho hắn. Làm hắn chỉ biết câm nín, muốn tìm nơi để vẽ vòng tròn. Chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, thì giọng nói của cô lại cất lên. Lạnh băng làm cho hắn bất giác rợn sống lưng."Bám chắc! "Đông An vừa thông báo động cho hắn, liền dậm chân vào chân ga thật mạnh.Đoàng!------------Lời Của Tác Giả-----------------Cả chục chap rồi Chị An vẫn chưa về tới gia tộc nhưng không phải lỗi của mị đâu!Hôm qua quên up chap do mị ham chơi quên cmnr!Ai mong chờ chap mới không? Cmt cho con tim bé bỏng của mị biết đi! _(:3√
Diệp Lam hớt hải chạy lo sợ bị chộp, thì vừa hay có một chiếc Ferrari màu đỏ đang từ tầng hầm chạy lên. Hắn như bắt được cọng cỏ cứu mạng, phóng thật nhanh nhảy lên chiếc xe. Quay lại thấy một đống người vẫn đuổi theo hắn hò hét, hắn liền quay lại bảo một câu không đầu không cuối.
"Chạy!"
Đông An vừa lái xe vừa suy nghĩ nên độ lại con xe này, thì bỗng dưng một người nhào vào xe cô. Chưa kể phía sau là hàng khuyến mãi gì vậy, cả bầy đàn luôn à. Thấy hắn bảo chạy, cô cũng không hơi đâu ý kiến bây giờ được. Không hai lời liền nhấn ga phóng đi như bay, bỏ mặt một đám đằng sau than vãn nuối tiếc.
Chạy được một đoạn khá xa, hắn liền quay sang nói với cô.
"Chúng ta hoà."
Một đoạn đường chẳng ai nói câu gì, bỗng nhiên hắn mở miệng khiến Đông An cảm thấy quỷ dị chưa kể nói một câu mà cô chả hiểu gì. Nhưng hắn có lẽ thấy được vẻ mặt mờ mịt của cô, lại cất giọng giải thích.
"Cái đó... Trên máy bay tôi cho cô mượn vai ngủ...giờ cô giúp tôi thoát khỏi mớ đằng sau kia."
Đông An thấy hắn nói vậy cũng mới biết, thảo nào nghe giọng có chút quen. Hắn là người đánh thức cô dậy, lúc trên máy bay thấy thái độ của hắn hơi lạ. Đông An không thích tiếp xúc người lạ, thấy hắn cũng không tới nỗi nào. Cô cũng hoà hoãn hơn một xíu, đáp lời hắn.
"Ừ, có qua có lại."
Diệp Lam cũng hơi giật mình với thái độ của cô, dường như cô không có bị mê hoặc bởi nhan sắc của hắn. Giống như kiểu cô không hề biết đến hắn, à không là không thèm quan tâm đến.
Bản thân Diệp Lam vốn rất nổi tiếng, tới đâu không ai là không biết hắn cả. Vốn hắn nhảy lên xe của cô, cũng chuẩn bị tâm lí đối mặt với fan cuồng. Hắn thừa biết hắn không thoát khỏi nhưng thà là một người, còn đỡ hơn bị ép dưới vạn người kia. Nhưng mà Diệp Lam hắn đã lầm rồi, cả ánh mắt cô cũng lười cho hắn. Làm hắn chỉ biết câm nín, muốn tìm nơi để vẽ vòng tròn. Chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, thì giọng nói của cô lại cất lên. Lạnh băng làm cho hắn bất giác rợn sống lưng.
"Bám chắc! "
Đông An vừa thông báo động cho hắn, liền dậm chân vào chân ga thật mạnh.
Đoàng!
------------Lời Của Tác Giả-----------------
Cả chục chap rồi Chị An vẫn chưa về tới gia tộc nhưng không phải lỗi của mị đâu!
Hôm qua quên up chap do mị ham chơi quên cmnr!
Ai mong chờ chap mới không? Cmt cho con tim bé bỏng của mị biết đi! _(:3√
Nữ Phụ Đa Nhân CáchTác giả: Alain_NeiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTrong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"… Diệp Lam hớt hải chạy lo sợ bị chộp, thì vừa hay có một chiếc Ferrari màu đỏ đang từ tầng hầm chạy lên. Hắn như bắt được cọng cỏ cứu mạng, phóng thật nhanh nhảy lên chiếc xe. Quay lại thấy một đống người vẫn đuổi theo hắn hò hét, hắn liền quay lại bảo một câu không đầu không cuối."Chạy!"Đông An vừa lái xe vừa suy nghĩ nên độ lại con xe này, thì bỗng dưng một người nhào vào xe cô. Chưa kể phía sau là hàng khuyến mãi gì vậy, cả bầy đàn luôn à. Thấy hắn bảo chạy, cô cũng không hơi đâu ý kiến bây giờ được. Không hai lời liền nhấn ga phóng đi như bay, bỏ mặt một đám đằng sau than vãn nuối tiếc.Chạy được một đoạn khá xa, hắn liền quay sang nói với cô."Chúng ta hoà."Một đoạn đường chẳng ai nói câu gì, bỗng nhiên hắn mở miệng khiến Đông An cảm thấy quỷ dị chưa kể nói một câu mà cô chả hiểu gì. Nhưng hắn có lẽ thấy được vẻ mặt mờ mịt của cô, lại cất giọng giải thích."Cái đó... Trên máy bay tôi cho cô mượn vai ngủ...giờ cô giúp tôi thoát khỏi mớ đằng sau kia."Đông An thấy hắn nói vậy cũng mới biết, thảo nào nghe giọng có chút quen. Hắn là người đánh thức cô dậy, lúc trên máy bay thấy thái độ của hắn hơi lạ. Đông An không thích tiếp xúc người lạ, thấy hắn cũng không tới nỗi nào. Cô cũng hoà hoãn hơn một xíu, đáp lời hắn."Ừ, có qua có lại."Diệp Lam cũng hơi giật mình với thái độ của cô, dường như cô không có bị mê hoặc bởi nhan sắc của hắn. Giống như kiểu cô không hề biết đến hắn, à không là không thèm quan tâm đến.Bản thân Diệp Lam vốn rất nổi tiếng, tới đâu không ai là không biết hắn cả. Vốn hắn nhảy lên xe của cô, cũng chuẩn bị tâm lí đối mặt với fan cuồng. Hắn thừa biết hắn không thoát khỏi nhưng thà là một người, còn đỡ hơn bị ép dưới vạn người kia. Nhưng mà Diệp Lam hắn đã lầm rồi, cả ánh mắt cô cũng lười cho hắn. Làm hắn chỉ biết câm nín, muốn tìm nơi để vẽ vòng tròn. Chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, thì giọng nói của cô lại cất lên. Lạnh băng làm cho hắn bất giác rợn sống lưng."Bám chắc! "Đông An vừa thông báo động cho hắn, liền dậm chân vào chân ga thật mạnh.Đoàng!------------Lời Của Tác Giả-----------------Cả chục chap rồi Chị An vẫn chưa về tới gia tộc nhưng không phải lỗi của mị đâu!Hôm qua quên up chap do mị ham chơi quên cmnr!Ai mong chờ chap mới không? Cmt cho con tim bé bỏng của mị biết đi! _(:3√