Trong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"…
Chương 16: Trò rượt đuổi
Nữ Phụ Đa Nhân CáchTác giả: Alain_NeiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTrong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"… Từ phía đằng sau, một chiếc xe đen đuổi theo. Đông An khẽ rủa thầm trong lòng, từ khi nào mà ám sát cứ như việc rao bán bên đường. Mẹ kiếp! Tùy tiện bay một chuyến mà cũng gặp đủ thứ chuyện. Giờ thì hay rồi, đối phương có mang theo súng, chắc chắn là có chuẩn bị trước. Chưa kể thân thủ chắc cũng không tầm thường, nhìn là biết một lũ khó xơi.Vốn ban đầu Đông An không định cùng tên bên cạnh này đi chung, chỉ nghĩ chạy thoát một chút rồi cho hắn bắt taxi hẹn đường ai nấy đi. Nhưng càng đi càng thấy không ổn, bây giờ là tầm trưa có lẽ không nhiều người đi. Nhưng tuyệt không phải không thấy một bóng dáng xe nào, thành phố không tấp nập thì còn gọi là thành phố sao? Lại phía sau thì luôn có một chiếc xe,luôn bám theo một khoảng cách nhất định.Chiếc xe đó cũng không phải xe thường, thông qua kính chiếu hậu Đông An có thể khẳng định chắc chắn điều này. Chiếc xe đó được độ lại, toàn đồ tân tiến từ lốp, kính hay động cơ... Mợ nó! Gặp xã hội đen chính cống!Đông An cố ức chế cảm xúc muốn quay sang bẻ cổ tên sao chổi kia, hình như từ khi gặp hắn số cô liền gắn với một chữ chạy. Cô dám chắc rằng hành động của cô không ai biết, bởi vốn họ chả quan tâm đến. Thành phố này cô cũng không gây thù với ai, mà với bản tính cẩn thận của cô cũng khó ai biết được hành tung. Cho nên bọn đằng sau bám theo kết quả là rơi trên đầu Diệp Lam rồi.Đưa tay lấy ra một khẩu súng nhỏ, được giấu dưới ghế xe. Đông An liền ném qua cho Diệp Lam."Bắn đi!"Diệp Lam tiếp súng, quay lại canh trúng lốp xe mà bắn, có thể nói kĩ thuật hắn khá tốt. Nhưng lốp xe chống đạn nên vẫn chưa có dấu hiệu nổ lốp làm không khí càng thêm khẩn trương.Đông An đánh tay lái lạng lách, né đạn công kích từ phía đằng sau. Tiếng đạn va chạm kim loại, kêu lên những âm thanh không ngừng. Đạn bắn trúng gương chiếu hậu làm nứt bề mặt, tầm nhìn của Đông An càng thêm khó.Keng! Keng! Keng!Một loạt đạn được bắn đi, Đông An cùng Diệp Lam đều cuối người né đi. Bản thân Diệp Lam lành lặn, nhưng Đông An thì không may tới thế. Đạn xẹt qua bả vai cô, làm rách chiếc Áo máu tươi chảy ra, làm xộc vào mũi mùi tanh của máu.---------------Lời Của Tác Giả--------------Vốn cho Chị An về gia tộc một cái roẹt nhưng mà thôi cho Chị An gần Anh Diệp vài phút giây vậy!Tác giả thiệt có tâm!
Từ phía đằng sau, một chiếc xe đen đuổi theo. Đông An khẽ rủa thầm trong lòng, từ khi nào mà ám sát cứ như việc rao bán bên đường. Mẹ kiếp! Tùy tiện bay một chuyến mà cũng gặp đủ thứ chuyện. Giờ thì hay rồi, đối phương có mang theo súng, chắc chắn là có chuẩn bị trước. Chưa kể thân thủ chắc cũng không tầm thường, nhìn là biết một lũ khó xơi.
Vốn ban đầu Đông An không định cùng tên bên cạnh này đi chung, chỉ nghĩ chạy thoát một chút rồi cho hắn bắt taxi hẹn đường ai nấy đi. Nhưng càng đi càng thấy không ổn, bây giờ là tầm trưa có lẽ không nhiều người đi. Nhưng tuyệt không phải không thấy một bóng dáng xe nào, thành phố không tấp nập thì còn gọi là thành phố sao? Lại phía sau thì luôn có một chiếc xe,luôn bám theo một khoảng cách nhất định.
Chiếc xe đó cũng không phải xe thường, thông qua kính chiếu hậu Đông An có thể khẳng định chắc chắn điều này. Chiếc xe đó được độ lại, toàn đồ tân tiến từ lốp, kính hay động cơ... Mợ nó! Gặp xã hội đen chính cống!
Đông An cố ức chế cảm xúc muốn quay sang bẻ cổ tên sao chổi kia, hình như từ khi gặp hắn số cô liền gắn với một chữ chạy. Cô dám chắc rằng hành động của cô không ai biết, bởi vốn họ chả quan tâm đến. Thành phố này cô cũng không gây thù với ai, mà với bản tính cẩn thận của cô cũng khó ai biết được hành tung. Cho nên bọn đằng sau bám theo kết quả là rơi trên đầu Diệp Lam rồi.
Đưa tay lấy ra một khẩu súng nhỏ, được giấu dưới ghế xe. Đông An liền ném qua cho Diệp Lam.
"Bắn đi!"
Diệp Lam tiếp súng, quay lại canh trúng lốp xe mà bắn, có thể nói kĩ thuật hắn khá tốt. Nhưng lốp xe chống đạn nên vẫn chưa có dấu hiệu nổ lốp làm không khí càng thêm khẩn trương.
Đông An đánh tay lái lạng lách, né đạn công kích từ phía đằng sau. Tiếng đạn va chạm kim loại, kêu lên những âm thanh không ngừng. Đạn bắn trúng gương chiếu hậu làm nứt bề mặt, tầm nhìn của Đông An càng thêm khó.
Keng! Keng! Keng!
Một loạt đạn được bắn đi, Đông An cùng Diệp Lam đều cuối người né đi. Bản thân Diệp Lam lành lặn, nhưng Đông An thì không may tới thế. Đạn xẹt qua bả vai cô, làm rách chiếc Áo máu tươi chảy ra, làm xộc vào mũi mùi tanh của máu.
---------------Lời Của Tác Giả--------------
Vốn cho Chị An về gia tộc một cái roẹt nhưng mà thôi cho Chị An gần Anh Diệp vài phút giây vậy!
Tác giả thiệt có tâm!
Nữ Phụ Đa Nhân CáchTác giả: Alain_NeiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTrong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"… Từ phía đằng sau, một chiếc xe đen đuổi theo. Đông An khẽ rủa thầm trong lòng, từ khi nào mà ám sát cứ như việc rao bán bên đường. Mẹ kiếp! Tùy tiện bay một chuyến mà cũng gặp đủ thứ chuyện. Giờ thì hay rồi, đối phương có mang theo súng, chắc chắn là có chuẩn bị trước. Chưa kể thân thủ chắc cũng không tầm thường, nhìn là biết một lũ khó xơi.Vốn ban đầu Đông An không định cùng tên bên cạnh này đi chung, chỉ nghĩ chạy thoát một chút rồi cho hắn bắt taxi hẹn đường ai nấy đi. Nhưng càng đi càng thấy không ổn, bây giờ là tầm trưa có lẽ không nhiều người đi. Nhưng tuyệt không phải không thấy một bóng dáng xe nào, thành phố không tấp nập thì còn gọi là thành phố sao? Lại phía sau thì luôn có một chiếc xe,luôn bám theo một khoảng cách nhất định.Chiếc xe đó cũng không phải xe thường, thông qua kính chiếu hậu Đông An có thể khẳng định chắc chắn điều này. Chiếc xe đó được độ lại, toàn đồ tân tiến từ lốp, kính hay động cơ... Mợ nó! Gặp xã hội đen chính cống!Đông An cố ức chế cảm xúc muốn quay sang bẻ cổ tên sao chổi kia, hình như từ khi gặp hắn số cô liền gắn với một chữ chạy. Cô dám chắc rằng hành động của cô không ai biết, bởi vốn họ chả quan tâm đến. Thành phố này cô cũng không gây thù với ai, mà với bản tính cẩn thận của cô cũng khó ai biết được hành tung. Cho nên bọn đằng sau bám theo kết quả là rơi trên đầu Diệp Lam rồi.Đưa tay lấy ra một khẩu súng nhỏ, được giấu dưới ghế xe. Đông An liền ném qua cho Diệp Lam."Bắn đi!"Diệp Lam tiếp súng, quay lại canh trúng lốp xe mà bắn, có thể nói kĩ thuật hắn khá tốt. Nhưng lốp xe chống đạn nên vẫn chưa có dấu hiệu nổ lốp làm không khí càng thêm khẩn trương.Đông An đánh tay lái lạng lách, né đạn công kích từ phía đằng sau. Tiếng đạn va chạm kim loại, kêu lên những âm thanh không ngừng. Đạn bắn trúng gương chiếu hậu làm nứt bề mặt, tầm nhìn của Đông An càng thêm khó.Keng! Keng! Keng!Một loạt đạn được bắn đi, Đông An cùng Diệp Lam đều cuối người né đi. Bản thân Diệp Lam lành lặn, nhưng Đông An thì không may tới thế. Đạn xẹt qua bả vai cô, làm rách chiếc Áo máu tươi chảy ra, làm xộc vào mũi mùi tanh của máu.---------------Lời Của Tác Giả--------------Vốn cho Chị An về gia tộc một cái roẹt nhưng mà thôi cho Chị An gần Anh Diệp vài phút giây vậy!Tác giả thiệt có tâm!