Trong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"…
Chương 22: Gây sự
Nữ Phụ Đa Nhân CáchTác giả: Alain_NeiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTrong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"… Đông An khẽ nhíu mày, đời này cô ghét những người chen vào lúc cô đang ăn. Người ta nói "trời đánh tránh bữa ăn", thật là ngươi không muốn ăn ngon thì cũng đừng có làm phiền người khác được không.Ngước đầu lên, trước mặt Đông An là một cô nàng mặc một bộ váy đen cup ngực. Cảm nhận đầu tiên của Đông An với cô nàng là "cô có cần tôi kéo váy lên hộ không, tôi nhìn đôi thỏ ngọc của cô như muốn nhảy hết ra ngoài vậy". Cô gái trước mặt này trông thật trẻ có lẽ cũng tầm 16, 17 tuổi gì đó như cô. Nhưng do mặt trang điểm quá nhiều nên nhìn có phần lố bịch, loè loẹt. Thái độ hóng hách, kiêu căng đi kèm chất giọng chim heo, làm người ta phát rợn cả tóc gáy." Uy! Bổn tiểu thư là để ngươi nhìn trăng trợn vậy sao, cái đồ quê mùa."Cô gái đó hếch mặt lên, hơi nheo mắt nhìn Đông An, hai tay khoanh lại trước ngực. Nhíu mày nhăn mặt ra vẽ chán ghét." Tiểu Vũ, đừng tùy tiện nữa, làm phiền đến tiểu thư đây đấy!"Một chàng trai trẻ, mắt phượng dài, kéo cô gái lại. Quay sang nhìn Đông An cười mị hoặc. Cả người mặc bộ âu phục, mang theo một thân phong lưu, đào hoa. Hôm nay Lâm Nhã Vũ hẹn hắn đi ăn cơm, nể mặt hai bên gia tộc nên mới nhận lời. Hắn tâm tình không vui đi ăn cơm, nhưng lại thấy có cô nàng tóc bạc kim ăn mặc tùy ý làm hắn hơi có hứng thú. Nhưng ngại lai lịch nên hắn cũng không quá lộ liễu, lâu lâu chỉ đưa mắt nhìn cô. Lâm Nhã Vũ nhìn thấy hắn nhìn cô vài lần, không xét rõ đầu đuôi lại muốn gây sự." Dương ca ca, sao Anh lại nói như vậy chứ, cô ta chẳng phải là thiên kim quyền quý nhà nào cả, nếu phải làm sao em không biết chứ."Lâm Nhã Vũ quay sang lay tay của Tuệ Mộc Dương, Cất giọng làm nũng." Tiểu Vũ..."Tuệ Mộc Dương đau đầu nhìn Lâm Nhã Vũ, hắn thật chỉ coi cô như một người em hóng hách. Cô làm gì thì tùy nhưng việc gây sự ở đây thì quá làm càng rồi, hắn thật không thể chịu được cô nữa mà. Hắn hận cô thật không có đầu óc, người có thể vào đây thì làm sao có thân phận thấp kém được. Bám theo hắn thì thôi đi, còn khắp nơi kéo hoạ cho hắn gánh.----------------Lời Của Tác Giả-------------Ba ngày quên up chap, hôm nay up bù, có lỗi quá à!Giờ đọc lại truyện thấy trình độ đặt tên nhân vật của mị thật bẩn bựa! _(:3√
Đông An khẽ nhíu mày, đời này cô ghét những người chen vào lúc cô đang ăn. Người ta nói "trời đánh tránh bữa ăn", thật là ngươi không muốn ăn ngon thì cũng đừng có làm phiền người khác được không.
Ngước đầu lên, trước mặt Đông An là một cô nàng mặc một bộ váy đen cup ngực. Cảm nhận đầu tiên của Đông An với cô nàng là "cô có cần tôi kéo váy lên hộ không, tôi nhìn đôi thỏ ngọc của cô như muốn nhảy hết ra ngoài vậy". Cô gái trước mặt này trông thật trẻ có lẽ cũng tầm 16, 17 tuổi gì đó như cô. Nhưng do mặt trang điểm quá nhiều nên nhìn có phần lố bịch, loè loẹt. Thái độ hóng hách, kiêu căng đi kèm chất giọng chim heo, làm người ta phát rợn cả tóc gáy.
" Uy! Bổn tiểu thư là để ngươi nhìn trăng trợn vậy sao, cái đồ quê mùa."
Cô gái đó hếch mặt lên, hơi nheo mắt nhìn Đông An, hai tay khoanh lại trước ngực. Nhíu mày nhăn mặt ra vẽ chán ghét.
" Tiểu Vũ, đừng tùy tiện nữa, làm phiền đến tiểu thư đây đấy!"
Một chàng trai trẻ, mắt phượng dài, kéo cô gái lại. Quay sang nhìn Đông An cười mị hoặc. Cả người mặc bộ âu phục, mang theo một thân phong lưu, đào hoa. Hôm nay Lâm Nhã Vũ hẹn hắn đi ăn cơm, nể mặt hai bên gia tộc nên mới nhận lời. Hắn tâm tình không vui đi ăn cơm, nhưng lại thấy có cô nàng tóc bạc kim ăn mặc tùy ý làm hắn hơi có hứng thú. Nhưng ngại lai lịch nên hắn cũng không quá lộ liễu, lâu lâu chỉ đưa mắt nhìn cô. Lâm Nhã Vũ nhìn thấy hắn nhìn cô vài lần, không xét rõ đầu đuôi lại muốn gây sự.
" Dương ca ca, sao Anh lại nói như vậy chứ, cô ta chẳng phải là thiên kim quyền quý nhà nào cả, nếu phải làm sao em không biết chứ."
Lâm Nhã Vũ quay sang lay tay của Tuệ Mộc Dương, Cất giọng làm nũng.
" Tiểu Vũ..."
Tuệ Mộc Dương đau đầu nhìn Lâm Nhã Vũ, hắn thật chỉ coi cô như một người em hóng hách. Cô làm gì thì tùy nhưng việc gây sự ở đây thì quá làm càng rồi, hắn thật không thể chịu được cô nữa mà. Hắn hận cô thật không có đầu óc, người có thể vào đây thì làm sao có thân phận thấp kém được. Bám theo hắn thì thôi đi, còn khắp nơi kéo hoạ cho hắn gánh.
----------------Lời Của Tác Giả-------------
Ba ngày quên up chap, hôm nay up bù, có lỗi quá à!
Giờ đọc lại truyện thấy trình độ đặt tên nhân vật của mị thật bẩn bựa! _(:3√
Nữ Phụ Đa Nhân CáchTác giả: Alain_NeiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTrong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"… Đông An khẽ nhíu mày, đời này cô ghét những người chen vào lúc cô đang ăn. Người ta nói "trời đánh tránh bữa ăn", thật là ngươi không muốn ăn ngon thì cũng đừng có làm phiền người khác được không.Ngước đầu lên, trước mặt Đông An là một cô nàng mặc một bộ váy đen cup ngực. Cảm nhận đầu tiên của Đông An với cô nàng là "cô có cần tôi kéo váy lên hộ không, tôi nhìn đôi thỏ ngọc của cô như muốn nhảy hết ra ngoài vậy". Cô gái trước mặt này trông thật trẻ có lẽ cũng tầm 16, 17 tuổi gì đó như cô. Nhưng do mặt trang điểm quá nhiều nên nhìn có phần lố bịch, loè loẹt. Thái độ hóng hách, kiêu căng đi kèm chất giọng chim heo, làm người ta phát rợn cả tóc gáy." Uy! Bổn tiểu thư là để ngươi nhìn trăng trợn vậy sao, cái đồ quê mùa."Cô gái đó hếch mặt lên, hơi nheo mắt nhìn Đông An, hai tay khoanh lại trước ngực. Nhíu mày nhăn mặt ra vẽ chán ghét." Tiểu Vũ, đừng tùy tiện nữa, làm phiền đến tiểu thư đây đấy!"Một chàng trai trẻ, mắt phượng dài, kéo cô gái lại. Quay sang nhìn Đông An cười mị hoặc. Cả người mặc bộ âu phục, mang theo một thân phong lưu, đào hoa. Hôm nay Lâm Nhã Vũ hẹn hắn đi ăn cơm, nể mặt hai bên gia tộc nên mới nhận lời. Hắn tâm tình không vui đi ăn cơm, nhưng lại thấy có cô nàng tóc bạc kim ăn mặc tùy ý làm hắn hơi có hứng thú. Nhưng ngại lai lịch nên hắn cũng không quá lộ liễu, lâu lâu chỉ đưa mắt nhìn cô. Lâm Nhã Vũ nhìn thấy hắn nhìn cô vài lần, không xét rõ đầu đuôi lại muốn gây sự." Dương ca ca, sao Anh lại nói như vậy chứ, cô ta chẳng phải là thiên kim quyền quý nhà nào cả, nếu phải làm sao em không biết chứ."Lâm Nhã Vũ quay sang lay tay của Tuệ Mộc Dương, Cất giọng làm nũng." Tiểu Vũ..."Tuệ Mộc Dương đau đầu nhìn Lâm Nhã Vũ, hắn thật chỉ coi cô như một người em hóng hách. Cô làm gì thì tùy nhưng việc gây sự ở đây thì quá làm càng rồi, hắn thật không thể chịu được cô nữa mà. Hắn hận cô thật không có đầu óc, người có thể vào đây thì làm sao có thân phận thấp kém được. Bám theo hắn thì thôi đi, còn khắp nơi kéo hoạ cho hắn gánh.----------------Lời Của Tác Giả-------------Ba ngày quên up chap, hôm nay up bù, có lỗi quá à!Giờ đọc lại truyện thấy trình độ đặt tên nhân vật của mị thật bẩn bựa! _(:3√