Trong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"…
Chương 23: Tôi bao gấp đôi
Nữ Phụ Đa Nhân CáchTác giả: Alain_NeiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTrong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"… Thấy Tuệ Mộc Dương hơi nặng giọng, ý ngầm nhắc nhỡ Lâm Nhã Vũ. Nhưng ả không cam tâm chịu thua thiệt, liền quay sang quát Đông An." Nói! Cô là đồ nhà giàu mới nổi nào? Ai bao nuôi cô, tôi bao gấp đôi! "Đông An khẽ rũ mắt xuống, kiềm chế sát ý loé lên trong mắt. Hiện tại thân thể này tuy là của cô, nhưng vẫn chưa kiềm chế được "thứ đó". Khẽ nâng tay che đi con mắt trái đổi màu, sau ổn định lại bỏ tay xuống. Vì hai người trước đang ngầm chống đối nhau, nên không để ý đến động tác dị thường này." Đủ rồi, Tiểu Vũ em im lặng cho Anh."Tuệ Mộc Dương cố nhịn phẫn nộ với Lâm Nhã Vũ nói." Cái gì chứ."Lâm Nhã Vũ liền điên tiết lên, tại sao ả có quyền, có tài, có sắc làm sao có thể thua thiệt với đồ quê mùa này chứ. Ả là con gái tất nhiên là ghét người đẹp hơn mình, chưa kể kẻ được Dương ca ca chú ý là kẻ thù lớn nhất của ả. Ả không cho phép ai cướp Tuệ Mộc Dương của ả. Cái thứ quê mùa ăn mặc như dân đầu đường thế này thì chỉ là nhà giàu mới nổi, hoặc có người bao nuôi mà thôi. Còn ở đó giả dạng quyền quý thanh cao, ả chỉ muốn xé rách mặt của đồ quê mùa này. Khỏi có rãnh rỗi lại chạy đi dụ dỗ đàn ông." Câm miệng"Ngay lúc Lâm Nhã Vũ cùng Tuệ Mộc Dương muốn cãi nhau, Đông An liền quát lớn. Đủ! Nhìn hai người này cứ người một câu, tôi một lời làm Đông An thật chướng mắt. Nhìn vào liền biết cả hai người đều chẳng tốt lành gì, lợi dụng nhau cả, ngay cả thái độ gượng gạo cô cũng nhìn ra nữa là. Một tên thì thôi đi, tên còn lại cũng lụy theo rớt não. Tính cãi nhau tới bao giờ.Ngay lúc này, mọi người có mặt tại tầng ăn cũng chăm chăm nhìn vào chỗ Đông An. Vốn nơi này không có xảy ra mấy lộn xộn, nhưng hôm nay Lâm tiểu thư cùng Tuệ thiếu gia gây sự với một người con gái xinh đẹp không rõ danh tính. Ai cũng ngừng hoạt động ăn cơm, tán dóc lại, ôm thái độ xem kịch.Ồn ào lớn như vậy, nên đã sớm được nhân viên báo lên với cấp trên. Từ phía cửa cầu thang một vị quản lí bước tới, tuy có lớn tuổi nhưng nhãn mâu lại minh mẫn dị thường.
Thấy Tuệ Mộc Dương hơi nặng giọng, ý ngầm nhắc nhỡ Lâm Nhã Vũ. Nhưng ả không cam tâm chịu thua thiệt, liền quay sang quát Đông An.
" Nói! Cô là đồ nhà giàu mới nổi nào? Ai bao nuôi cô, tôi bao gấp đôi! "
Đông An khẽ rũ mắt xuống, kiềm chế sát ý loé lên trong mắt. Hiện tại thân thể này tuy là của cô, nhưng vẫn chưa kiềm chế được "thứ đó". Khẽ nâng tay che đi con mắt trái đổi màu, sau ổn định lại bỏ tay xuống. Vì hai người trước đang ngầm chống đối nhau, nên không để ý đến động tác dị thường này.
" Đủ rồi, Tiểu Vũ em im lặng cho Anh."
Tuệ Mộc Dương cố nhịn phẫn nộ với Lâm Nhã Vũ nói.
" Cái gì chứ."
Lâm Nhã Vũ liền điên tiết lên, tại sao ả có quyền, có tài, có sắc làm sao có thể thua thiệt với đồ quê mùa này chứ. Ả là con gái tất nhiên là ghét người đẹp hơn mình, chưa kể kẻ được Dương ca ca chú ý là kẻ thù lớn nhất của ả. Ả không cho phép ai cướp Tuệ Mộc Dương của ả. Cái thứ quê mùa ăn mặc như dân đầu đường thế này thì chỉ là nhà giàu mới nổi, hoặc có người bao nuôi mà thôi. Còn ở đó giả dạng quyền quý thanh cao, ả chỉ muốn xé rách mặt của đồ quê mùa này. Khỏi có rãnh rỗi lại chạy đi dụ dỗ đàn ông.
" Câm miệng"
Ngay lúc Lâm Nhã Vũ cùng Tuệ Mộc Dương muốn cãi nhau, Đông An liền quát lớn. Đủ! Nhìn hai người này cứ người một câu, tôi một lời làm Đông An thật chướng mắt. Nhìn vào liền biết cả hai người đều chẳng tốt lành gì, lợi dụng nhau cả, ngay cả thái độ gượng gạo cô cũng nhìn ra nữa là. Một tên thì thôi đi, tên còn lại cũng lụy theo rớt não. Tính cãi nhau tới bao giờ.
Ngay lúc này, mọi người có mặt tại tầng ăn cũng chăm chăm nhìn vào chỗ Đông An. Vốn nơi này không có xảy ra mấy lộn xộn, nhưng hôm nay Lâm tiểu thư cùng Tuệ thiếu gia gây sự với một người con gái xinh đẹp không rõ danh tính. Ai cũng ngừng hoạt động ăn cơm, tán dóc lại, ôm thái độ xem kịch.
Ồn ào lớn như vậy, nên đã sớm được nhân viên báo lên với cấp trên. Từ phía cửa cầu thang một vị quản lí bước tới, tuy có lớn tuổi nhưng nhãn mâu lại minh mẫn dị thường.
Nữ Phụ Đa Nhân CáchTác giả: Alain_NeiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTrong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"… Thấy Tuệ Mộc Dương hơi nặng giọng, ý ngầm nhắc nhỡ Lâm Nhã Vũ. Nhưng ả không cam tâm chịu thua thiệt, liền quay sang quát Đông An." Nói! Cô là đồ nhà giàu mới nổi nào? Ai bao nuôi cô, tôi bao gấp đôi! "Đông An khẽ rũ mắt xuống, kiềm chế sát ý loé lên trong mắt. Hiện tại thân thể này tuy là của cô, nhưng vẫn chưa kiềm chế được "thứ đó". Khẽ nâng tay che đi con mắt trái đổi màu, sau ổn định lại bỏ tay xuống. Vì hai người trước đang ngầm chống đối nhau, nên không để ý đến động tác dị thường này." Đủ rồi, Tiểu Vũ em im lặng cho Anh."Tuệ Mộc Dương cố nhịn phẫn nộ với Lâm Nhã Vũ nói." Cái gì chứ."Lâm Nhã Vũ liền điên tiết lên, tại sao ả có quyền, có tài, có sắc làm sao có thể thua thiệt với đồ quê mùa này chứ. Ả là con gái tất nhiên là ghét người đẹp hơn mình, chưa kể kẻ được Dương ca ca chú ý là kẻ thù lớn nhất của ả. Ả không cho phép ai cướp Tuệ Mộc Dương của ả. Cái thứ quê mùa ăn mặc như dân đầu đường thế này thì chỉ là nhà giàu mới nổi, hoặc có người bao nuôi mà thôi. Còn ở đó giả dạng quyền quý thanh cao, ả chỉ muốn xé rách mặt của đồ quê mùa này. Khỏi có rãnh rỗi lại chạy đi dụ dỗ đàn ông." Câm miệng"Ngay lúc Lâm Nhã Vũ cùng Tuệ Mộc Dương muốn cãi nhau, Đông An liền quát lớn. Đủ! Nhìn hai người này cứ người một câu, tôi một lời làm Đông An thật chướng mắt. Nhìn vào liền biết cả hai người đều chẳng tốt lành gì, lợi dụng nhau cả, ngay cả thái độ gượng gạo cô cũng nhìn ra nữa là. Một tên thì thôi đi, tên còn lại cũng lụy theo rớt não. Tính cãi nhau tới bao giờ.Ngay lúc này, mọi người có mặt tại tầng ăn cũng chăm chăm nhìn vào chỗ Đông An. Vốn nơi này không có xảy ra mấy lộn xộn, nhưng hôm nay Lâm tiểu thư cùng Tuệ thiếu gia gây sự với một người con gái xinh đẹp không rõ danh tính. Ai cũng ngừng hoạt động ăn cơm, tán dóc lại, ôm thái độ xem kịch.Ồn ào lớn như vậy, nên đã sớm được nhân viên báo lên với cấp trên. Từ phía cửa cầu thang một vị quản lí bước tới, tuy có lớn tuổi nhưng nhãn mâu lại minh mẫn dị thường.