Tác giả:

Trong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"…

Chương 24: Chu lão

Nữ Phụ Đa Nhân CáchTác giả: Alain_NeiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTrong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vị quản lí khẽ cuối người chào lịch sự, sau lại nhẹ nhàng đề nghị." Các vị cảm phiền có mâu thuẫn gì thì tạm thời gác lại, tránh làm ảnh hưởng tới người xung quanh."Đông An quay sang gật đầu với vị quản lí, đáp lại vài câu." Thật ngại, tôi vốn tới đây vì có hẹn, lại không biết vị tiểu thư mở miệng đem lời th* t*c gán cho tôi, không biết ngài đây giải thích cho tôi thế nào?"Đông An vài câu lại đẩy vấn đề lại cho người quản lí, tuy cô không thích lắm 2 kẻ trước mặt này. Nhưng cô vẫn giữ thái độ lịch sự với quản lí." Thật xin lỗi, là chúng tôi sai. Chúng tôi sẽ đi ngay, mong vị tiểu thư đây thứ lỗi cho tiểu Vũ, em ấy còn nhỏ không hiểu chuyện."Tuệ Mộc Dương thấy tình hình ngày càng rối liền cuối đầu xin lỗi, điều này liền khơi lên lửa giận của Lâm Nhã Vũ. Ả không sai, lỗi sai là tại con đàn bà quyến rũ Dương ca ca của ả." Dương ca mắc mớ gì phải xin lỗi, chỉ là một thủ hạ, với một đứa được bao nuôi mà thôi."Lâm Nhã Vũ càng nói càng tự cho mình là đúng, không biết người xung quanh đều nhìn ả với ánh mắt thương hại. Đúng là cha mẹ ả rất cưng chiều ả, nhưng không có nghĩa là ả có quyền coi trời bằng vung đâu." Lâm đại tiểu thư, cha cô có lẽ có thể gọi được mưa gió trên thương trường nhưng tới đây đều phải làm theo nguyên tắc, huống hồ cô ở đây kêu gọi, không biết cha cô quản giáo cô như thế nào."Quản lí lạnh nhạt lên tiếng, lão không thích kẻ những kẻ tự đại. Huống hồ sống hơn nửa đời người, bộ lão không biết nhìn người hay sao. Vốn là cái thùng rỗng kêu to, lão không muốn quản nhưng cứ đâm đầu vào, lão không ngại ra tay một lần cho biết đâu." Thật xin lỗi, Chu lão lần này xin nể mặt Tuệ gia tha cho tiểu Vũ ngu muội một lần. Tuệ gia cùng Lâm gia hứa sẽ đến bồi tội sau."Tuệ Mộc Dương cuối đầu xin lỗi lần nữa, lúc đầu hắn thấy Chu lão ra mặt thầm kêu không ổn. Chu lão vốn quản lí nhà hàng này vì cung tụng chủ nhân lão, chưa kể lời nói của lão cũng có uy quyền nhất định. Lâm Nhã Vũ hại hắn thảm.Lâm Nhã Vũ chưa kịp nói gì bị Tuệ Mộc Dương hung hăng kéo đi, hắn sợ đợi thêm tí nữa mọi chuyện càng bị Lâm Nhã Vũ làm rối thêm.Đông An cùng quản gia đứng nhìn Tuệ Mộc Vũ vừa đi vừa cuối đầu xin lỗi. Hai kẻ cứ hung hăng cãi qua lại, thật buồn cười mà.---------------Lời Của Tác Giả--------------E hèm... Đây là chap mới đăng tặng cho đọc giả có lòng năng nỉ mị up thêm chap ( viết nhiều thêm rồi nha)Kèm theo đó mị muốn quản cáo bộ truyện tiếp theo của mị, mời các bạn đón đọc![ Cút! Nổi Điên Cái Gì?] số chap sẽ ra chậm hơn [ Nữ Phụ Đa Nhân Cách] nhé!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vị quản lí khẽ cuối người chào lịch sự, sau lại nhẹ nhàng đề nghị.

" Các vị cảm phiền có mâu thuẫn gì thì tạm thời gác lại, tránh làm ảnh hưởng tới người xung quanh."

Đông An quay sang gật đầu với vị quản lí, đáp lại vài câu.

" Thật ngại, tôi vốn tới đây vì có hẹn, lại không biết vị tiểu thư mở miệng đem lời th* t*c gán cho tôi, không biết ngài đây giải thích cho tôi thế nào?"

Đông An vài câu lại đẩy vấn đề lại cho người quản lí, tuy cô không thích lắm 2 kẻ trước mặt này. Nhưng cô vẫn giữ thái độ lịch sự với quản lí.

" Thật xin lỗi, là chúng tôi sai. Chúng tôi sẽ đi ngay, mong vị tiểu thư đây thứ lỗi cho tiểu Vũ, em ấy còn nhỏ không hiểu chuyện."

Tuệ Mộc Dương thấy tình hình ngày càng rối liền cuối đầu xin lỗi, điều này liền khơi lên lửa giận của Lâm Nhã Vũ. Ả không sai, lỗi sai là tại con đàn bà quyến rũ Dương ca ca của ả.

" Dương ca mắc mớ gì phải xin lỗi, chỉ là một thủ hạ, với một đứa được bao nuôi mà thôi."

Lâm Nhã Vũ càng nói càng tự cho mình là đúng, không biết người xung quanh đều nhìn ả với ánh mắt thương hại. Đúng là cha mẹ ả rất cưng chiều ả, nhưng không có nghĩa là ả có quyền coi trời bằng vung đâu.

" Lâm đại tiểu thư, cha cô có lẽ có thể gọi được mưa gió trên thương trường nhưng tới đây đều phải làm theo nguyên tắc, huống hồ cô ở đây kêu gọi, không biết cha cô quản giáo cô như thế nào."

Quản lí lạnh nhạt lên tiếng, lão không thích kẻ những kẻ tự đại. Huống hồ sống hơn nửa đời người, bộ lão không biết nhìn người hay sao. Vốn là cái thùng rỗng kêu to, lão không muốn quản nhưng cứ đâm đầu vào, lão không ngại ra tay một lần cho biết đâu.

" Thật xin lỗi, Chu lão lần này xin nể mặt Tuệ gia tha cho tiểu Vũ ngu muội một lần. Tuệ gia cùng Lâm gia hứa sẽ đến bồi tội sau."

Tuệ Mộc Dương cuối đầu xin lỗi lần nữa, lúc đầu hắn thấy Chu lão ra mặt thầm kêu không ổn. Chu lão vốn quản lí nhà hàng này vì cung tụng chủ nhân lão, chưa kể lời nói của lão cũng có uy quyền nhất định. Lâm Nhã Vũ hại hắn thảm.

Lâm Nhã Vũ chưa kịp nói gì bị Tuệ Mộc Dương hung hăng kéo đi, hắn sợ đợi thêm tí nữa mọi chuyện càng bị Lâm Nhã Vũ làm rối thêm.

Đông An cùng quản gia đứng nhìn Tuệ Mộc Vũ vừa đi vừa cuối đầu xin lỗi. Hai kẻ cứ hung hăng cãi qua lại, thật buồn cười mà.

---------------Lời Của Tác Giả--------------

E hèm... Đây là chap mới đăng tặng cho đọc giả có lòng năng nỉ mị up thêm chap ( viết nhiều thêm rồi nha)

Kèm theo đó mị muốn quản cáo bộ truyện tiếp theo của mị, mời các bạn đón đọc!

Image removed.

[ Cút! Nổi Điên Cái Gì?] số chap sẽ ra chậm hơn [ Nữ Phụ Đa Nhân Cách] nhé!

Nữ Phụ Đa Nhân CáchTác giả: Alain_NeiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTrong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vị quản lí khẽ cuối người chào lịch sự, sau lại nhẹ nhàng đề nghị." Các vị cảm phiền có mâu thuẫn gì thì tạm thời gác lại, tránh làm ảnh hưởng tới người xung quanh."Đông An quay sang gật đầu với vị quản lí, đáp lại vài câu." Thật ngại, tôi vốn tới đây vì có hẹn, lại không biết vị tiểu thư mở miệng đem lời th* t*c gán cho tôi, không biết ngài đây giải thích cho tôi thế nào?"Đông An vài câu lại đẩy vấn đề lại cho người quản lí, tuy cô không thích lắm 2 kẻ trước mặt này. Nhưng cô vẫn giữ thái độ lịch sự với quản lí." Thật xin lỗi, là chúng tôi sai. Chúng tôi sẽ đi ngay, mong vị tiểu thư đây thứ lỗi cho tiểu Vũ, em ấy còn nhỏ không hiểu chuyện."Tuệ Mộc Dương thấy tình hình ngày càng rối liền cuối đầu xin lỗi, điều này liền khơi lên lửa giận của Lâm Nhã Vũ. Ả không sai, lỗi sai là tại con đàn bà quyến rũ Dương ca ca của ả." Dương ca mắc mớ gì phải xin lỗi, chỉ là một thủ hạ, với một đứa được bao nuôi mà thôi."Lâm Nhã Vũ càng nói càng tự cho mình là đúng, không biết người xung quanh đều nhìn ả với ánh mắt thương hại. Đúng là cha mẹ ả rất cưng chiều ả, nhưng không có nghĩa là ả có quyền coi trời bằng vung đâu." Lâm đại tiểu thư, cha cô có lẽ có thể gọi được mưa gió trên thương trường nhưng tới đây đều phải làm theo nguyên tắc, huống hồ cô ở đây kêu gọi, không biết cha cô quản giáo cô như thế nào."Quản lí lạnh nhạt lên tiếng, lão không thích kẻ những kẻ tự đại. Huống hồ sống hơn nửa đời người, bộ lão không biết nhìn người hay sao. Vốn là cái thùng rỗng kêu to, lão không muốn quản nhưng cứ đâm đầu vào, lão không ngại ra tay một lần cho biết đâu." Thật xin lỗi, Chu lão lần này xin nể mặt Tuệ gia tha cho tiểu Vũ ngu muội một lần. Tuệ gia cùng Lâm gia hứa sẽ đến bồi tội sau."Tuệ Mộc Dương cuối đầu xin lỗi lần nữa, lúc đầu hắn thấy Chu lão ra mặt thầm kêu không ổn. Chu lão vốn quản lí nhà hàng này vì cung tụng chủ nhân lão, chưa kể lời nói của lão cũng có uy quyền nhất định. Lâm Nhã Vũ hại hắn thảm.Lâm Nhã Vũ chưa kịp nói gì bị Tuệ Mộc Dương hung hăng kéo đi, hắn sợ đợi thêm tí nữa mọi chuyện càng bị Lâm Nhã Vũ làm rối thêm.Đông An cùng quản gia đứng nhìn Tuệ Mộc Vũ vừa đi vừa cuối đầu xin lỗi. Hai kẻ cứ hung hăng cãi qua lại, thật buồn cười mà.---------------Lời Của Tác Giả--------------E hèm... Đây là chap mới đăng tặng cho đọc giả có lòng năng nỉ mị up thêm chap ( viết nhiều thêm rồi nha)Kèm theo đó mị muốn quản cáo bộ truyện tiếp theo của mị, mời các bạn đón đọc![ Cút! Nổi Điên Cái Gì?] số chap sẽ ra chậm hơn [ Nữ Phụ Đa Nhân Cách] nhé!

Chương 24: Chu lão