Tác giả:

Trong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"…

Chương 44: Ra ngoài đi dạo

Nữ Phụ Đa Nhân CáchTác giả: Alain_NeiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTrong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"… Reng... Reng... Reng..." Nghe này."Đông An cầm tách trà nóng lên thưởng thức, khói hương nhàn nhạt toả ra.[ Làm gì thế? ]Phía bên kia đầu dây Viết Uy cất tiếng." Như mọi ngày thôi, được rồi cậu muốn nói gì đây?"Đông An trả lời.[ Ha Ha... Mô tô tớ gửi cậu thế nào? Ưu Ly đòi tớ một chiếc giống của cậu.]Viết Uy nói. Đông An nghe được nhún vai ung dung trả lời." Không biết, chưa thử để lát nữa đi."[ OK. Hồi âm sớm tí nhá! ]Tút... Tút... Tút...Đông An "ừ" thoáng một phát rồi cúp máy, uống hết tách trà rồi lên phòng.Kể ra cũng đã được 3 ngày từ khi cô về, mà cô căn bản sống rất đơn giản. Khi ở một mình độc toàn mì gói, hoặc thức ăn nhanh nên không ra ngoài. Nếu Viết Uy không gọi hỏi về chiếc mô tô mới độ cô cũng lười đi ra......Trên đường một chiếc mô tô xám chạy vụt thật nhanh, tiếng động cơ êm tai khéo dài. Thêm thân hình được bộ đồ đen ôm tôn lên nóng bỏng thật thu hút mắt nhìn.Sau khi thử vài vòng xe làm Đông An khá hài lòng, liền ghé vào trung tâm thương mại. Nếu đã ra ngoài thì thay đổi không khí chút vậy.Ở trung tâm thương mại này nếu không lầm thì lúc đầu mình tới đây đã bắt gặp kì thị rồi, có nên lên gặp lại ôn chuyện với cô ta thoáng không đây. Cứ nghĩ lung tung Đông An lạc tới quầy game, cũng khá thú vị cô lướt nhìn một lát liền quyết định chơi trò bắn súng.Trò này khá nổi một đám người xung quanh hú hét thi ai ghê hơn, Đông An cũng lại nhìn xem trò vui. Nhưng không biết vô tình hay cố ý, ai đó va vào cô để cô chạy lên đằng đầu.Một tiếng huýt sáo, chàng trai ăn mặc như dân chơi đầu ngỏ cất tiếng." Cô em thi một lát không?"Thằng này nhìn là biết tự cho mình giỏi, Đông An bước lên cầm lấy súng cũng chẳng đợi nói năng gì bắt đầu bắn. Tên đấy thấy vậy cũng vội bắt đầu, một lát Đông An dừng lại để súng lên kệ xoay người bỏ đi. Xung quanh là một tràng yên lặng, điểm số của cô gấp đôi tên kế bên, trong khi chọn chế độ khó, mẹ nó quái vật để người ta lau mắt mà nhìn.Đông An lên tầng trên của trung tâm thương mại, đây là quầy trang sức. Vốn cô chẳng đam mê gì nhưng một chiếc dây chuyền đá quý loại hiếm lại hấp dẫn cô.

Reng... Reng... Reng...

" Nghe này."

Đông An cầm tách trà nóng lên thưởng thức, khói hương nhàn nhạt toả ra.

[ Làm gì thế? ]

Phía bên kia đầu dây Viết Uy cất tiếng.

" Như mọi ngày thôi, được rồi cậu muốn nói gì đây?"

Đông An trả lời.

[ Ha Ha... Mô tô tớ gửi cậu thế nào? Ưu Ly đòi tớ một chiếc giống của cậu.]

Viết Uy nói. Đông An nghe được nhún vai ung dung trả lời.

" Không biết, chưa thử để lát nữa đi."

[ OK. Hồi âm sớm tí nhá! ]

Tút... Tút... Tút...

Đông An "ừ" thoáng một phát rồi cúp máy, uống hết tách trà rồi lên phòng.

Kể ra cũng đã được 3 ngày từ khi cô về, mà cô căn bản sống rất đơn giản. Khi ở một mình độc toàn mì gói, hoặc thức ăn nhanh nên không ra ngoài. Nếu Viết Uy không gọi hỏi về chiếc mô tô mới độ cô cũng lười đi ra.

.....

Trên đường một chiếc mô tô xám chạy vụt thật nhanh, tiếng động cơ êm tai khéo dài. Thêm thân hình được bộ đồ đen ôm tôn lên nóng bỏng thật thu hút mắt nhìn.

Sau khi thử vài vòng xe làm Đông An khá hài lòng, liền ghé vào trung tâm thương mại. Nếu đã ra ngoài thì thay đổi không khí chút vậy.

Ở trung tâm thương mại này nếu không lầm thì lúc đầu mình tới đây đã bắt gặp kì thị rồi, có nên lên gặp lại ôn chuyện với cô ta thoáng không đây. Cứ nghĩ lung tung Đông An lạc tới quầy game, cũng khá thú vị cô lướt nhìn một lát liền quyết định chơi trò bắn súng.

Trò này khá nổi một đám người xung quanh hú hét thi ai ghê hơn, Đông An cũng lại nhìn xem trò vui. Nhưng không biết vô tình hay cố ý, ai đó va vào cô để cô chạy lên đằng đầu.

Một tiếng huýt sáo, chàng trai ăn mặc như dân chơi đầu ngỏ cất tiếng.

" Cô em thi một lát không?"

Thằng này nhìn là biết tự cho mình giỏi, Đông An bước lên cầm lấy súng cũng chẳng đợi nói năng gì bắt đầu bắn. Tên đấy thấy vậy cũng vội bắt đầu, một lát Đông An dừng lại để súng lên kệ xoay người bỏ đi. Xung quanh là một tràng yên lặng, điểm số của cô gấp đôi tên kế bên, trong khi chọn chế độ khó, mẹ nó quái vật để người ta lau mắt mà nhìn.

Đông An lên tầng trên của trung tâm thương mại, đây là quầy trang sức. Vốn cô chẳng đam mê gì nhưng một chiếc dây chuyền đá quý loại hiếm lại hấp dẫn cô.

Nữ Phụ Đa Nhân CáchTác giả: Alain_NeiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTrong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"… Reng... Reng... Reng..." Nghe này."Đông An cầm tách trà nóng lên thưởng thức, khói hương nhàn nhạt toả ra.[ Làm gì thế? ]Phía bên kia đầu dây Viết Uy cất tiếng." Như mọi ngày thôi, được rồi cậu muốn nói gì đây?"Đông An trả lời.[ Ha Ha... Mô tô tớ gửi cậu thế nào? Ưu Ly đòi tớ một chiếc giống của cậu.]Viết Uy nói. Đông An nghe được nhún vai ung dung trả lời." Không biết, chưa thử để lát nữa đi."[ OK. Hồi âm sớm tí nhá! ]Tút... Tút... Tút...Đông An "ừ" thoáng một phát rồi cúp máy, uống hết tách trà rồi lên phòng.Kể ra cũng đã được 3 ngày từ khi cô về, mà cô căn bản sống rất đơn giản. Khi ở một mình độc toàn mì gói, hoặc thức ăn nhanh nên không ra ngoài. Nếu Viết Uy không gọi hỏi về chiếc mô tô mới độ cô cũng lười đi ra......Trên đường một chiếc mô tô xám chạy vụt thật nhanh, tiếng động cơ êm tai khéo dài. Thêm thân hình được bộ đồ đen ôm tôn lên nóng bỏng thật thu hút mắt nhìn.Sau khi thử vài vòng xe làm Đông An khá hài lòng, liền ghé vào trung tâm thương mại. Nếu đã ra ngoài thì thay đổi không khí chút vậy.Ở trung tâm thương mại này nếu không lầm thì lúc đầu mình tới đây đã bắt gặp kì thị rồi, có nên lên gặp lại ôn chuyện với cô ta thoáng không đây. Cứ nghĩ lung tung Đông An lạc tới quầy game, cũng khá thú vị cô lướt nhìn một lát liền quyết định chơi trò bắn súng.Trò này khá nổi một đám người xung quanh hú hét thi ai ghê hơn, Đông An cũng lại nhìn xem trò vui. Nhưng không biết vô tình hay cố ý, ai đó va vào cô để cô chạy lên đằng đầu.Một tiếng huýt sáo, chàng trai ăn mặc như dân chơi đầu ngỏ cất tiếng." Cô em thi một lát không?"Thằng này nhìn là biết tự cho mình giỏi, Đông An bước lên cầm lấy súng cũng chẳng đợi nói năng gì bắt đầu bắn. Tên đấy thấy vậy cũng vội bắt đầu, một lát Đông An dừng lại để súng lên kệ xoay người bỏ đi. Xung quanh là một tràng yên lặng, điểm số của cô gấp đôi tên kế bên, trong khi chọn chế độ khó, mẹ nó quái vật để người ta lau mắt mà nhìn.Đông An lên tầng trên của trung tâm thương mại, đây là quầy trang sức. Vốn cô chẳng đam mê gì nhưng một chiếc dây chuyền đá quý loại hiếm lại hấp dẫn cô.

Chương 44: Ra ngoài đi dạo