Tác giả:

Trong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"…

Chương 45: Mua đồ Gặp cặn bã

Nữ Phụ Đa Nhân CáchTác giả: Alain_NeiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTrong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"… Đông An bước lại gần xem thử, đó là sợi dây chuyền đính đá khá mỏng, nhưng mặt dây chuyền lại có hình con cáo khá độc đáo. Có phải không biểu hiện cho sự gian xảo và ác độc không nữa, phải công nhận khá tinh tế đó." Lấy sợi dây chuyền này cho tôi xem."Đông An vừa dứt lời thì phía sau có một âm thanh cản lại." Tôi muốn lấy sợi dây chuyền này."Đông An im lặng quay lại nhìn. Con mẹ nó! Không nhìn thì thôi nhìn rồi chỉ muốn cảm động phát khóc. Duyên phận gì đây, vừa về đã gặp phải cái bản mặt thần kinh b**n th**. Đông An nhịn xuống xúc động muốn cho hắn mấy đấm nhìn cô nhân viên nói." Cô không nghe tôi nói sao? Muốn tôi lặp lại?"" A... "Cô nhân viên chợt giật mình, khó xử nhìn, ả không biết cô gái đứng trước mặt này là ai, nhưng người đằng sau ả lại biết. Đó là viện trưởng của bệnh viện lớn nhất Hoắc gia-Tùy Thiên, cũng là người thừa kế độc nhất nổi như cồn trên các mặt báo Hoắc Đình La." Tôi muốn sợi giây chuyền này, dù gì cô cũng chưa mua, tôi có thể bù tiền cho cô mua sợi dây khác."Giọng nói của Hoắc Đình La thuần túy là ra lệnh, không cho thoã hiệp.Người khác có lẽ sợ hắn nhưng hắn lại quên một người tên là Đông An rồi, cô cười như không cười nhìn hắn, quay lại nhìn cô nhân viên bảo." Gói lại."Cô nhân viên gói lại đưa cho Đông An, thoáng cái lại kinh bỉ. Đúng là tiểu thư có nhan sắc đó nhưng trước trai đẹp cũng gục ngã như thường. Nhưng nếu ả được như vậy ả cũng bằng lòng." Giờ nó là của tôi."Đông An nhếch môi nhìn Hoắc Đình La khiêu khích không quên lắc lắc chiếc dây chuyền được bọc lại một cách tỉ mĩ. Cô nhân viên thoáng cái cũng trợn tròn mắt, tình huống sao không giống cô ta nghĩ vậy." Tôi cần nó, tôi sẽ mua lại gấp đôi."Hoắc Đình La sầm mặt xuống nói." Gấp đôi là nhiều lắm sao?"Đông An nhướn mày hỏi. Hoắc Đình La hơi xoắn ống tay Áo sơ mi để lộ ra chiếc đồng hồ bạc nói." Giá niêm yết của sợi dây đó 12 tỷ, tôi trả gấp đôi chắc cô cũng biết tính, đừng giả ngu nữa tốn thời gian của tôi."Đông An vẫn nhìn Hoắc Đình La, hắn cũng hơi nhíu mày vì nhìn cô có phần quen mắt nhưng tạm thời không nhớ ra.

Đông An bước lại gần xem thử, đó là sợi dây chuyền đính đá khá mỏng, nhưng mặt dây chuyền lại có hình con cáo khá độc đáo. Có phải không biểu hiện cho sự gian xảo và ác độc không nữa, phải công nhận khá tinh tế đó.

" Lấy sợi dây chuyền này cho tôi xem."

Đông An vừa dứt lời thì phía sau có một âm thanh cản lại.

" Tôi muốn lấy sợi dây chuyền này."

Đông An im lặng quay lại nhìn. Con mẹ nó! Không nhìn thì thôi nhìn rồi chỉ muốn cảm động phát khóc. Duyên phận gì đây, vừa về đã gặp phải cái bản mặt thần kinh b**n th**. Đông An nhịn xuống xúc động muốn cho hắn mấy đấm nhìn cô nhân viên nói.

" Cô không nghe tôi nói sao? Muốn tôi lặp lại?"

" A... "

Cô nhân viên chợt giật mình, khó xử nhìn, ả không biết cô gái đứng trước mặt này là ai, nhưng người đằng sau ả lại biết. Đó là viện trưởng của bệnh viện lớn nhất Hoắc gia-Tùy Thiên, cũng là người thừa kế độc nhất nổi như cồn trên các mặt báo Hoắc Đình La.

" Tôi muốn sợi giây chuyền này, dù gì cô cũng chưa mua, tôi có thể bù tiền cho cô mua sợi dây khác."

Giọng nói của Hoắc Đình La thuần túy là ra lệnh, không cho thoã hiệp.

Người khác có lẽ sợ hắn nhưng hắn lại quên một người tên là Đông An rồi, cô cười như không cười nhìn hắn, quay lại nhìn cô nhân viên bảo.

" Gói lại."

Cô nhân viên gói lại đưa cho Đông An, thoáng cái lại kinh bỉ. Đúng là tiểu thư có nhan sắc đó nhưng trước trai đẹp cũng gục ngã như thường. Nhưng nếu ả được như vậy ả cũng bằng lòng.

" Giờ nó là của tôi."

Đông An nhếch môi nhìn Hoắc Đình La khiêu khích không quên lắc lắc chiếc dây chuyền được bọc lại một cách tỉ mĩ. Cô nhân viên thoáng cái cũng trợn tròn mắt, tình huống sao không giống cô ta nghĩ vậy.

" Tôi cần nó, tôi sẽ mua lại gấp đôi."

Hoắc Đình La sầm mặt xuống nói.

" Gấp đôi là nhiều lắm sao?"

Đông An nhướn mày hỏi. Hoắc Đình La hơi xoắn ống tay Áo sơ mi để lộ ra chiếc đồng hồ bạc nói.

" Giá niêm yết của sợi dây đó 12 tỷ, tôi trả gấp đôi chắc cô cũng biết tính, đừng giả ngu nữa tốn thời gian của tôi."

Đông An vẫn nhìn Hoắc Đình La, hắn cũng hơi nhíu mày vì nhìn cô có phần quen mắt nhưng tạm thời không nhớ ra.

Nữ Phụ Đa Nhân CáchTác giả: Alain_NeiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụTrong một không gian tối đen như mực, thiếu nữ một thân áo trắng cứ thế ngồi thẫn thờ. Máu đỏ thấm đẫm hết một nữa, tuy nhìn vào thật quỷ dị nhưng lại mang một nét đẹp mê người. "Cô tỉnh rồi" Trong không gian ấy lại có một âm thanh thánh thót vang lên. Cô gái nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ, đôi mắt không có tiêu cự dần phục hồi lại chút độ sáng. Cô lẵng lặng ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào một chỗ đang hội tụ ánh sáng trong không gian tối đen. Một bóng dáng mỏng manh hiện ra, toả ra từng đợt sáng nhè nhẹ. Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, đôi mắt hạnh to trông thật đẹp mắt. Mang theo vẽ ngây thơ, như chưa từng trãi đời. Nhưng lại toả ra nồng đậm ưu thương. "Cô có vẽ bình tĩnh hơn tôi tưởng." Trong vầng sáng phát ra âm thanh khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng có ai hồi âm lại cả. Cứ thế không gian lại im lặng lạ thường. Tiếp tục mãi vẫn không phải là cách hay, cô gái trong vầng sáng lại tiếp tuc lên tiếng. " Cô chắc biết bản thân mình chết rồi nhỉ, cô biết tại sao mình lại ở đây không?"… Đông An bước lại gần xem thử, đó là sợi dây chuyền đính đá khá mỏng, nhưng mặt dây chuyền lại có hình con cáo khá độc đáo. Có phải không biểu hiện cho sự gian xảo và ác độc không nữa, phải công nhận khá tinh tế đó." Lấy sợi dây chuyền này cho tôi xem."Đông An vừa dứt lời thì phía sau có một âm thanh cản lại." Tôi muốn lấy sợi dây chuyền này."Đông An im lặng quay lại nhìn. Con mẹ nó! Không nhìn thì thôi nhìn rồi chỉ muốn cảm động phát khóc. Duyên phận gì đây, vừa về đã gặp phải cái bản mặt thần kinh b**n th**. Đông An nhịn xuống xúc động muốn cho hắn mấy đấm nhìn cô nhân viên nói." Cô không nghe tôi nói sao? Muốn tôi lặp lại?"" A... "Cô nhân viên chợt giật mình, khó xử nhìn, ả không biết cô gái đứng trước mặt này là ai, nhưng người đằng sau ả lại biết. Đó là viện trưởng của bệnh viện lớn nhất Hoắc gia-Tùy Thiên, cũng là người thừa kế độc nhất nổi như cồn trên các mặt báo Hoắc Đình La." Tôi muốn sợi giây chuyền này, dù gì cô cũng chưa mua, tôi có thể bù tiền cho cô mua sợi dây khác."Giọng nói của Hoắc Đình La thuần túy là ra lệnh, không cho thoã hiệp.Người khác có lẽ sợ hắn nhưng hắn lại quên một người tên là Đông An rồi, cô cười như không cười nhìn hắn, quay lại nhìn cô nhân viên bảo." Gói lại."Cô nhân viên gói lại đưa cho Đông An, thoáng cái lại kinh bỉ. Đúng là tiểu thư có nhan sắc đó nhưng trước trai đẹp cũng gục ngã như thường. Nhưng nếu ả được như vậy ả cũng bằng lòng." Giờ nó là của tôi."Đông An nhếch môi nhìn Hoắc Đình La khiêu khích không quên lắc lắc chiếc dây chuyền được bọc lại một cách tỉ mĩ. Cô nhân viên thoáng cái cũng trợn tròn mắt, tình huống sao không giống cô ta nghĩ vậy." Tôi cần nó, tôi sẽ mua lại gấp đôi."Hoắc Đình La sầm mặt xuống nói." Gấp đôi là nhiều lắm sao?"Đông An nhướn mày hỏi. Hoắc Đình La hơi xoắn ống tay Áo sơ mi để lộ ra chiếc đồng hồ bạc nói." Giá niêm yết của sợi dây đó 12 tỷ, tôi trả gấp đôi chắc cô cũng biết tính, đừng giả ngu nữa tốn thời gian của tôi."Đông An vẫn nhìn Hoắc Đình La, hắn cũng hơi nhíu mày vì nhìn cô có phần quen mắt nhưng tạm thời không nhớ ra.

Chương 45: Mua đồ Gặp cặn bã