Tác giả:

Editor: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết Sau khi bước vào đại học, Tống Lễ thường trải qua những việc như thế này: Phòng ở ký túc xá có bốn người, một người tới căn tin lấy cơm, thường xuyên quên lấy phần cho cô, lý do thường được đưa ra như sau.  "Mình tưởng bạn lên thư viện.”  "Không phải bạn tới căn tin rồi sao?” "Hóa ra bạn vẫn còn nằm ở trên giường!”  Tóm lại, chỉ có một câu như thế này – mình tưởng bạn không có ở trong ký túc xá...  Đêm khuya yên tĩnh, Tống Lễ bắt đầu lo lắng về vấn đề này.  Năm nay cô 20 tuổi, là một người thường...  Ít nói, nhan sắc bình thường, chiều cao trung bình, tính cách không lạnh không nóng, trong công việc lẫn học tập đều tuân theo quy củ ở mức vừa phải, không được khoa thiên vị, không bị đội bỏ rơi, không phải người học giỏi nhất, không phải kẻ dốt toán học, căn bản là chẳng hề có tài năng đặc thù hay kỹ năng đặc biệt, là một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn...  Bình thường như ba điểm trên cùng một đường thẳng, hòa vào đám đông sẽ không có ai…

Chương 4: Kết thúc

Tồn TạiTác giả: Thất Bảo TôTruyện Đoản Văn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhEditor: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết Sau khi bước vào đại học, Tống Lễ thường trải qua những việc như thế này: Phòng ở ký túc xá có bốn người, một người tới căn tin lấy cơm, thường xuyên quên lấy phần cho cô, lý do thường được đưa ra như sau.  "Mình tưởng bạn lên thư viện.”  "Không phải bạn tới căn tin rồi sao?” "Hóa ra bạn vẫn còn nằm ở trên giường!”  Tóm lại, chỉ có một câu như thế này – mình tưởng bạn không có ở trong ký túc xá...  Đêm khuya yên tĩnh, Tống Lễ bắt đầu lo lắng về vấn đề này.  Năm nay cô 20 tuổi, là một người thường...  Ít nói, nhan sắc bình thường, chiều cao trung bình, tính cách không lạnh không nóng, trong công việc lẫn học tập đều tuân theo quy củ ở mức vừa phải, không được khoa thiên vị, không bị đội bỏ rơi, không phải người học giỏi nhất, không phải kẻ dốt toán học, căn bản là chẳng hề có tài năng đặc thù hay kỹ năng đặc biệt, là một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn...  Bình thường như ba điểm trên cùng một đường thẳng, hòa vào đám đông sẽ không có ai… Edit: Nguyệt Hoa Dạ TuyếtKết thúcMỗi khi đến kỳ tốt nghiệp, tần suất tự sát của sinh viên đột nhiên cao hẳn...  Khốn khổ vì tình, mệt mỏi do luận văn, hậm hực hoặc sống quá cực đoan, bị kỳ thị và cô lập... Không ai biết vì sao nữ sinh tên Tống Lễ kia lại chết... Cô đã từng tỏa sáng rực rỡ, ngày càng ưu tú, xinh đẹp, ai nấy đều yêu thích, là người nổi tiếng trong trường, là nhân vật ở cấp bậc nữ thần... Những sự quấy nhiễu chẳng hề xảy ra với cô... Sau một tuần, từ trường học cho đến ngoài xã hội, cái tên Tống Lễ đều mang lại cảm giác tồn tại cực kỳ cao một cách lạ thường. So với lúc cô còn sống thì bây giờ càng bị vây nơi đầu sóng ngọn gió nhiều hơn. Cái tên "Tống Lễ" đạt được sự chú ý cao độ, phải nói là có một giá trị rất cao, rất mới, lên đến đỉnh điểm. Mà tất cả những điều đó, cô không còn nhìn thấy được nữa. Sự thương xót và khó hiểu qua đi, thời gian đã rửa trôi năm tháng vô hình... Sau kỳ nghỉ hè, tân sinh viên vào báo danh, trường đại học lại bắt đầu một thời khắc mới, sức sống căn tràn, sinh sôi nảy nở.Thỉnh thoảng, đám sinh viên khóa dưới thường hay tán gẫu, hầu hết bọn họ đều nói rằng, ở trường này đã từng có một đàn chị rất lợi hại đã chết, chết đi mà chẳng rõ nguyên do vì sao. Từ đầu, bọn họ đều không gọi được tên của cô. Ngày hôm nay vẫn cứ tiếp diễn, mặt trời mọc lên như lệ thường... Ở một góc khác của thành phố, có người đàn ông phủi vạt áo dài, mở cửa tiệm uốn tóc cũ nát. Tiệm uốn tóc ở nơi hẻo lánh, ít dấu chân người. Không phải là nơi phong thủy tốt để buôn bán, làm ăn... nhưng tóm lại, nhất định sẽ có người tìm tới nơi này... ----- HOÀN --------- "Hãy yêu quý bản thân mình" ----

Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Kết thúc

Mỗi khi đến kỳ tốt nghiệp, tần suất tự sát của sinh viên đột nhiên cao hẳn...  

Khốn khổ vì tình, mệt mỏi do luận văn, hậm hực hoặc sống quá cực đoan, bị kỳ thị và cô lập... 

Không ai biết vì sao nữ sinh tên Tống Lễ kia lại chết... 

Cô đã từng tỏa sáng rực rỡ, ngày càng ưu tú, xinh đẹp, ai nấy đều yêu thích, là người nổi tiếng trong trường, là nhân vật ở cấp bậc nữ thần... 

Những sự quấy nhiễu chẳng hề xảy ra với cô... 

Sau một tuần, từ trường học cho đến ngoài xã hội, cái tên Tống Lễ đều mang lại cảm giác tồn tại cực kỳ cao một cách lạ thường. 

So với lúc cô còn sống thì bây giờ càng bị vây nơi đầu sóng ngọn gió nhiều hơn. 

Cái tên "Tống Lễ" đạt được sự chú ý cao độ, phải nói là có một giá trị rất cao, rất mới, lên đến đỉnh điểm. 

Mà tất cả những điều đó, cô không còn nhìn thấy được nữa. 

Sự thương xót và khó hiểu qua đi, thời gian đã rửa trôi năm tháng vô hình... 

Sau kỳ nghỉ hè, tân sinh viên vào báo danh, trường đại học lại bắt đầu một thời khắc mới, sức sống căn tràn, sinh sôi nảy nở.

Thỉnh thoảng, đám sinh viên khóa dưới thường hay tán gẫu, hầu hết bọn họ đều nói rằng, ở trường này đã từng có một đàn chị rất lợi hại đã chết, chết đi mà chẳng rõ nguyên do vì sao. 

Từ đầu, bọn họ đều không gọi được tên của cô. 

Ngày hôm nay vẫn cứ tiếp diễn, mặt trời mọc lên như lệ thường... 

Ở một góc khác của thành phố, có người đàn ông phủi vạt áo dài, mở cửa tiệm uốn tóc cũ nát. 

Tiệm uốn tóc ở nơi hẻo lánh, ít dấu chân người. 

Không phải là nơi phong thủy tốt để buôn bán, làm ăn... nhưng tóm lại, nhất định sẽ có người tìm tới nơi này... 

----- HOÀN -----

---- "Hãy yêu quý bản thân mình" ----

Tồn TạiTác giả: Thất Bảo TôTruyện Đoản Văn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhEditor: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết Sau khi bước vào đại học, Tống Lễ thường trải qua những việc như thế này: Phòng ở ký túc xá có bốn người, một người tới căn tin lấy cơm, thường xuyên quên lấy phần cho cô, lý do thường được đưa ra như sau.  "Mình tưởng bạn lên thư viện.”  "Không phải bạn tới căn tin rồi sao?” "Hóa ra bạn vẫn còn nằm ở trên giường!”  Tóm lại, chỉ có một câu như thế này – mình tưởng bạn không có ở trong ký túc xá...  Đêm khuya yên tĩnh, Tống Lễ bắt đầu lo lắng về vấn đề này.  Năm nay cô 20 tuổi, là một người thường...  Ít nói, nhan sắc bình thường, chiều cao trung bình, tính cách không lạnh không nóng, trong công việc lẫn học tập đều tuân theo quy củ ở mức vừa phải, không được khoa thiên vị, không bị đội bỏ rơi, không phải người học giỏi nhất, không phải kẻ dốt toán học, căn bản là chẳng hề có tài năng đặc thù hay kỹ năng đặc biệt, là một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn...  Bình thường như ba điểm trên cùng một đường thẳng, hòa vào đám đông sẽ không có ai… Edit: Nguyệt Hoa Dạ TuyếtKết thúcMỗi khi đến kỳ tốt nghiệp, tần suất tự sát của sinh viên đột nhiên cao hẳn...  Khốn khổ vì tình, mệt mỏi do luận văn, hậm hực hoặc sống quá cực đoan, bị kỳ thị và cô lập... Không ai biết vì sao nữ sinh tên Tống Lễ kia lại chết... Cô đã từng tỏa sáng rực rỡ, ngày càng ưu tú, xinh đẹp, ai nấy đều yêu thích, là người nổi tiếng trong trường, là nhân vật ở cấp bậc nữ thần... Những sự quấy nhiễu chẳng hề xảy ra với cô... Sau một tuần, từ trường học cho đến ngoài xã hội, cái tên Tống Lễ đều mang lại cảm giác tồn tại cực kỳ cao một cách lạ thường. So với lúc cô còn sống thì bây giờ càng bị vây nơi đầu sóng ngọn gió nhiều hơn. Cái tên "Tống Lễ" đạt được sự chú ý cao độ, phải nói là có một giá trị rất cao, rất mới, lên đến đỉnh điểm. Mà tất cả những điều đó, cô không còn nhìn thấy được nữa. Sự thương xót và khó hiểu qua đi, thời gian đã rửa trôi năm tháng vô hình... Sau kỳ nghỉ hè, tân sinh viên vào báo danh, trường đại học lại bắt đầu một thời khắc mới, sức sống căn tràn, sinh sôi nảy nở.Thỉnh thoảng, đám sinh viên khóa dưới thường hay tán gẫu, hầu hết bọn họ đều nói rằng, ở trường này đã từng có một đàn chị rất lợi hại đã chết, chết đi mà chẳng rõ nguyên do vì sao. Từ đầu, bọn họ đều không gọi được tên của cô. Ngày hôm nay vẫn cứ tiếp diễn, mặt trời mọc lên như lệ thường... Ở một góc khác của thành phố, có người đàn ông phủi vạt áo dài, mở cửa tiệm uốn tóc cũ nát. Tiệm uốn tóc ở nơi hẻo lánh, ít dấu chân người. Không phải là nơi phong thủy tốt để buôn bán, làm ăn... nhưng tóm lại, nhất định sẽ có người tìm tới nơi này... ----- HOÀN --------- "Hãy yêu quý bản thân mình" ----

Chương 4: Kết thúc