Về Tống Minh Trạch, người quen biết anh biết anh nóng nảy, người không quen biết anh cảm thấy anh lạnh lẽo cô quạnh, nói chung không phải là một người người thích hợp để chung sống. Nhưng khả năng làm việc của anh lại cực kỳ đáng sợ, cộng thêm thân thế bối cảnh kinh người. Vì vậy người này cứ thượng lộ bình an xuôi dòng, vững vững vàng vàng ngồi trên vị trí tổng giám độc này. Tất cả mọi người đoán rằng đời này anh đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trăm trận trăm thắng, ngay cả chính anh cũng cho là thế. Mãi đến khi anh gặp Lâu Tử An.
Chương 12
Khổng Tước Thích KhócTác giả: Sơn U QuânTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngVề Tống Minh Trạch, người quen biết anh biết anh nóng nảy, người không quen biết anh cảm thấy anh lạnh lẽo cô quạnh, nói chung không phải là một người người thích hợp để chung sống. Nhưng khả năng làm việc của anh lại cực kỳ đáng sợ, cộng thêm thân thế bối cảnh kinh người. Vì vậy người này cứ thượng lộ bình an xuôi dòng, vững vững vàng vàng ngồi trên vị trí tổng giám độc này. Tất cả mọi người đoán rằng đời này anh đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trăm trận trăm thắng, ngay cả chính anh cũng cho là thế. Mãi đến khi anh gặp Lâu Tử An. Nhưng Tống Minh Trạch lại đẩy tay cậu ra, mặt đối mặt ngồi bên cạnh cậu, nói mà mặt không chút thay đổi: “Không cho phép ngừng lại, tôi cho cậu khóc.”Vẻ mặt Lâu Tử An mờ mịt.“Tôi đối xử với cậu không tốt sao?”“Ngài Tống thoạt nhìn không dễ ở chung nhưng thật ra là người tốt, đối xử với tôi cực kỳ tốt.” Lâu Tử An treo hai giọt nước mắt, hơi xấu hổ nói.Tống Minh Trạch giơ tay lên gạt bỏ giọt nước mắt trên khóe mắt Lâu Tử An, giọng nói dịu dàng: “Nếu đã vậy, tại sao tôi lại đuổi cậu?”Ánh mắt Lâu Tử An sáng lên, “Sẽ không đuổi tôi sao?”“Không.”Mũi Lâu Tử An phiếm hồng, cậu nhìn Tống Minh Trạch thăm dò hỏi: “Không gạt tôi chứ?”“Không gạt cậu.”“Tôi khóc đây?” Cậu cẩn thận hỏi.“,,, Khóc đi.” Dừng một chút, Tống Minh Trạch thêm vào một câu, “Chẳng qua đừng khóc quá lâu, không tốt cho mắt.”
Nhưng Tống Minh Trạch lại đẩy tay cậu ra, mặt đối mặt ngồi bên cạnh cậu, nói mà mặt không chút thay đổi: “Không cho phép ngừng lại, tôi cho cậu khóc.”
Vẻ mặt Lâu Tử An mờ mịt.
“Tôi đối xử với cậu không tốt sao?”
“Ngài Tống thoạt nhìn không dễ ở chung nhưng thật ra là người tốt, đối xử với tôi cực kỳ tốt.” Lâu Tử An treo hai giọt nước mắt, hơi xấu hổ nói.
Tống Minh Trạch giơ tay lên gạt bỏ giọt nước mắt trên khóe mắt Lâu Tử An, giọng nói dịu dàng: “Nếu đã vậy, tại sao tôi lại đuổi cậu?”
Ánh mắt Lâu Tử An sáng lên, “Sẽ không đuổi tôi sao?”
“Không.”
Mũi Lâu Tử An phiếm hồng, cậu nhìn Tống Minh Trạch thăm dò hỏi: “Không gạt tôi chứ?”
“Không gạt cậu.”
“Tôi khóc đây?” Cậu cẩn thận hỏi.
“,,, Khóc đi.” Dừng một chút, Tống Minh Trạch thêm vào một câu, “Chẳng qua đừng khóc quá lâu, không tốt cho mắt.”
Khổng Tước Thích KhócTác giả: Sơn U QuânTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngVề Tống Minh Trạch, người quen biết anh biết anh nóng nảy, người không quen biết anh cảm thấy anh lạnh lẽo cô quạnh, nói chung không phải là một người người thích hợp để chung sống. Nhưng khả năng làm việc của anh lại cực kỳ đáng sợ, cộng thêm thân thế bối cảnh kinh người. Vì vậy người này cứ thượng lộ bình an xuôi dòng, vững vững vàng vàng ngồi trên vị trí tổng giám độc này. Tất cả mọi người đoán rằng đời này anh đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trăm trận trăm thắng, ngay cả chính anh cũng cho là thế. Mãi đến khi anh gặp Lâu Tử An. Nhưng Tống Minh Trạch lại đẩy tay cậu ra, mặt đối mặt ngồi bên cạnh cậu, nói mà mặt không chút thay đổi: “Không cho phép ngừng lại, tôi cho cậu khóc.”Vẻ mặt Lâu Tử An mờ mịt.“Tôi đối xử với cậu không tốt sao?”“Ngài Tống thoạt nhìn không dễ ở chung nhưng thật ra là người tốt, đối xử với tôi cực kỳ tốt.” Lâu Tử An treo hai giọt nước mắt, hơi xấu hổ nói.Tống Minh Trạch giơ tay lên gạt bỏ giọt nước mắt trên khóe mắt Lâu Tử An, giọng nói dịu dàng: “Nếu đã vậy, tại sao tôi lại đuổi cậu?”Ánh mắt Lâu Tử An sáng lên, “Sẽ không đuổi tôi sao?”“Không.”Mũi Lâu Tử An phiếm hồng, cậu nhìn Tống Minh Trạch thăm dò hỏi: “Không gạt tôi chứ?”“Không gạt cậu.”“Tôi khóc đây?” Cậu cẩn thận hỏi.“,,, Khóc đi.” Dừng một chút, Tống Minh Trạch thêm vào một câu, “Chẳng qua đừng khóc quá lâu, không tốt cho mắt.”