- Nương nương là một công chúa! Lí ma ma trên tay bế một đứa trẻ đưa cho người phụ nữ khoảng 20. Dung nhan khuynh thành, một vẻ đẹp dịu dàng. Băng Nguyệt Liên mở to mắt thầm đánh giá xung quanh. Mái ngói, bàn ghế gỗ và... QUẦN ÁO CỔ ĐẠI. Nàng nhớ rằng mình vừa hoàn thành nhiệm vụ thì có một đạo ánh sáng hiện lên. Nàng bất tỉnh mở mắt thì lại hiện lên nơi xa lạ này. Khoang đã! Nàng vừa nghe thấy gì 'nương nương' ư. Không thể nào nàng cự nhiên... XUYÊN KHÔNG! Bỗng một khuôn mặt hiền từ hiện lên. Mày mỏng mắt nhìn nàng hiền từ, đôi môi đỏ hồng khẽ mỉm cười vứa nàng. Không lẽ đây là mẫu thân nàng. Kiếp trước nàng là cô nhi, nên luôn khao khát có được tình thương của gia đình. Bây giờ nàng đã có mẫu thân, nên nàng nhất định bảo vệ thật tốt người. Rồi nàng nở nụ cười thật tươi. Lí ma ma thấy nàng cười thì vô cùng ngạc nhiên:“ Nương nương người xem công chúa ko khóc mà còn cười rất tươi nữa!” “ Uh. Đúng vậy, thật dễ thương!” Hư Không Tuyết mỉm cười ấm áp.” Con từ nay về sau gọi là Băng…
Chương 38
Lạnh Lùng Vương PhiTác giả: Tử Băng NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không- Nương nương là một công chúa! Lí ma ma trên tay bế một đứa trẻ đưa cho người phụ nữ khoảng 20. Dung nhan khuynh thành, một vẻ đẹp dịu dàng. Băng Nguyệt Liên mở to mắt thầm đánh giá xung quanh. Mái ngói, bàn ghế gỗ và... QUẦN ÁO CỔ ĐẠI. Nàng nhớ rằng mình vừa hoàn thành nhiệm vụ thì có một đạo ánh sáng hiện lên. Nàng bất tỉnh mở mắt thì lại hiện lên nơi xa lạ này. Khoang đã! Nàng vừa nghe thấy gì 'nương nương' ư. Không thể nào nàng cự nhiên... XUYÊN KHÔNG! Bỗng một khuôn mặt hiền từ hiện lên. Mày mỏng mắt nhìn nàng hiền từ, đôi môi đỏ hồng khẽ mỉm cười vứa nàng. Không lẽ đây là mẫu thân nàng. Kiếp trước nàng là cô nhi, nên luôn khao khát có được tình thương của gia đình. Bây giờ nàng đã có mẫu thân, nên nàng nhất định bảo vệ thật tốt người. Rồi nàng nở nụ cười thật tươi. Lí ma ma thấy nàng cười thì vô cùng ngạc nhiên:“ Nương nương người xem công chúa ko khóc mà còn cười rất tươi nữa!” “ Uh. Đúng vậy, thật dễ thương!” Hư Không Tuyết mỉm cười ấm áp.” Con từ nay về sau gọi là Băng… Nguyệt phủ...Trong một căn phòng thanh nhã và giản dị có một cặp đôi nam nữ. Nam nhân thì tuấn mĩ vô cùng, khí chất như tiên thiên, vương giả. Còn nữ tử thì dung mạo tuyệt mĩ, khí chất lạnh lùng xa cách.Thương Phong Kỳ ôm eo nhỏ của Nguyệt Liên, đôi mắt ôn nhu, dịu dàng. Nhưng nàng lại lạnh nhạt nhìn hắn, tay còn cầm một thanh đoản đao nhỏ tinh xảo kề ngay cổ của hắn.Thời gian như dừng lại, hai người nhìn nhau không nói, làm gì.Sau gần nửa khắc, nàng mới mở miệng, cánh tay cầm đoản đao vẫn không bỏ xuống, nàng hỏi hắn:“Sao ngươi không có tránh? Ngươi có thể chết nếu không tránh”Hắn cười tà mị, ôm nàng gần lại hơn gần như không có khe hở:“Chết dưới tay nàng, làm quỷ cũng phong lưu”Rồi lại thì thầm bên tai nàng, thả hơn thở nóng bên vành tai nàng:“Mới cả ta tin tưởng nàng”Cả người nàng cứng đờ lại, hai tay không biết từ lúc nào đã đặt lên b* ng*c rắn chắc của Thương Phong Kỳ ( Nguyệt: ta là sắc nên có vài đoạn các nàng đọc sẽ thấy hơn hơn đen, mong thông cảm, nàng nào k đọc đc thì có thể tua nhanh).Đầu óc rồi bời, trống rỗng. Cả người như đứng im như tượng đá.“Liên nhi~”Lại ở bên tai nàng thì thầm. Bỗng có một lực đạo đẩy hắn ra, vòng tay chống rỗng.Nhìn hắn, khuôn mặt nàng đỏ bừng, ấp a ấp úng nói:“ ngươi... ngươi..ta..ta..”Mỉm cười dịu dàng nhìn nàng, định vuốt đôi má của nàng nhưng lại bị nàng né tránh, nở nụ cười không rõ cảm súc.Rồi mở cửa rời khỏi phòng, không quay đầu lại cũng không nói gì, cứ thế mà đi.Nhìn theo bóng dáng của hắn, đôi mày xinh đẹp nhăn là, trong lòng xuất hiện lên một loại cảm xúc kì lạ khó tả mà nàng chưa bao giờ cảm nhận qua.Bước vào căn phòng nhìn khuôn mặt rối rắm của Nguyệt Liên và nhìn là hướng Thương Phong Kỳ vừa biến mất, Liên Mai Và Liên Thương nhìn nhau. Chuyện gì vừa xảy ra trong căn phòng này?-----------------------------------------------------------------------------------------------------Sau một thời gian nghỉ tết ta chỉ có thể nghĩ đc từng này thôi à.Ta lại muốn drop chuyện này quá. Muốn đăng, muốn viết truyện mới quá
Nguyệt phủ...
Trong một căn phòng thanh nhã và giản dị có một cặp đôi nam nữ. Nam nhân thì tuấn mĩ vô cùng, khí chất như tiên thiên, vương giả. Còn nữ tử thì dung mạo tuyệt mĩ, khí chất lạnh lùng xa cách.
Thương Phong Kỳ ôm eo nhỏ của Nguyệt Liên, đôi mắt ôn nhu, dịu dàng. Nhưng nàng lại lạnh nhạt nhìn hắn, tay còn cầm một thanh đoản đao nhỏ tinh xảo kề ngay cổ của hắn.
Thời gian như dừng lại, hai người nhìn nhau không nói, làm gì.
Sau gần nửa khắc, nàng mới mở miệng, cánh tay cầm đoản đao vẫn không bỏ xuống, nàng hỏi hắn:
“Sao ngươi không có tránh? Ngươi có thể chết nếu không tránh”
Hắn cười tà mị, ôm nàng gần lại hơn gần như không có khe hở:
“Chết dưới tay nàng, làm quỷ cũng phong lưu”
Rồi lại thì thầm bên tai nàng, thả hơn thở nóng bên vành tai nàng:
“Mới cả ta tin tưởng nàng”
Cả người nàng cứng đờ lại, hai tay không biết từ lúc nào đã đặt lên b* ng*c rắn chắc của Thương Phong Kỳ ( Nguyệt: ta là sắc nên có vài đoạn các nàng đọc sẽ thấy hơn hơn đen, mong thông cảm, nàng nào k đọc đc thì có thể tua nhanh).
Đầu óc rồi bời, trống rỗng. Cả người như đứng im như tượng đá.
“Liên nhi~”
Lại ở bên tai nàng thì thầm. Bỗng có một lực đạo đẩy hắn ra, vòng tay chống rỗng.
Nhìn hắn, khuôn mặt nàng đỏ bừng, ấp a ấp úng nói:“ ngươi... ngươi..ta..ta..”
Mỉm cười dịu dàng nhìn nàng, định vuốt đôi má của nàng nhưng lại bị nàng né tránh, nở nụ cười không rõ cảm súc.
Rồi mở cửa rời khỏi phòng, không quay đầu lại cũng không nói gì, cứ thế mà đi.
Nhìn theo bóng dáng của hắn, đôi mày xinh đẹp nhăn là, trong lòng xuất hiện lên một loại cảm xúc kì lạ khó tả mà nàng chưa bao giờ cảm nhận qua.
Bước vào căn phòng nhìn khuôn mặt rối rắm của Nguyệt Liên và nhìn là hướng Thương Phong Kỳ vừa biến mất, Liên Mai Và Liên Thương nhìn nhau. Chuyện gì vừa xảy ra trong căn phòng này?
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau một thời gian nghỉ tết ta chỉ có thể nghĩ đc từng này thôi à.
Ta lại muốn drop chuyện này quá. Muốn đăng, muốn viết truyện mới quá
Lạnh Lùng Vương PhiTác giả: Tử Băng NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không- Nương nương là một công chúa! Lí ma ma trên tay bế một đứa trẻ đưa cho người phụ nữ khoảng 20. Dung nhan khuynh thành, một vẻ đẹp dịu dàng. Băng Nguyệt Liên mở to mắt thầm đánh giá xung quanh. Mái ngói, bàn ghế gỗ và... QUẦN ÁO CỔ ĐẠI. Nàng nhớ rằng mình vừa hoàn thành nhiệm vụ thì có một đạo ánh sáng hiện lên. Nàng bất tỉnh mở mắt thì lại hiện lên nơi xa lạ này. Khoang đã! Nàng vừa nghe thấy gì 'nương nương' ư. Không thể nào nàng cự nhiên... XUYÊN KHÔNG! Bỗng một khuôn mặt hiền từ hiện lên. Mày mỏng mắt nhìn nàng hiền từ, đôi môi đỏ hồng khẽ mỉm cười vứa nàng. Không lẽ đây là mẫu thân nàng. Kiếp trước nàng là cô nhi, nên luôn khao khát có được tình thương của gia đình. Bây giờ nàng đã có mẫu thân, nên nàng nhất định bảo vệ thật tốt người. Rồi nàng nở nụ cười thật tươi. Lí ma ma thấy nàng cười thì vô cùng ngạc nhiên:“ Nương nương người xem công chúa ko khóc mà còn cười rất tươi nữa!” “ Uh. Đúng vậy, thật dễ thương!” Hư Không Tuyết mỉm cười ấm áp.” Con từ nay về sau gọi là Băng… Nguyệt phủ...Trong một căn phòng thanh nhã và giản dị có một cặp đôi nam nữ. Nam nhân thì tuấn mĩ vô cùng, khí chất như tiên thiên, vương giả. Còn nữ tử thì dung mạo tuyệt mĩ, khí chất lạnh lùng xa cách.Thương Phong Kỳ ôm eo nhỏ của Nguyệt Liên, đôi mắt ôn nhu, dịu dàng. Nhưng nàng lại lạnh nhạt nhìn hắn, tay còn cầm một thanh đoản đao nhỏ tinh xảo kề ngay cổ của hắn.Thời gian như dừng lại, hai người nhìn nhau không nói, làm gì.Sau gần nửa khắc, nàng mới mở miệng, cánh tay cầm đoản đao vẫn không bỏ xuống, nàng hỏi hắn:“Sao ngươi không có tránh? Ngươi có thể chết nếu không tránh”Hắn cười tà mị, ôm nàng gần lại hơn gần như không có khe hở:“Chết dưới tay nàng, làm quỷ cũng phong lưu”Rồi lại thì thầm bên tai nàng, thả hơn thở nóng bên vành tai nàng:“Mới cả ta tin tưởng nàng”Cả người nàng cứng đờ lại, hai tay không biết từ lúc nào đã đặt lên b* ng*c rắn chắc của Thương Phong Kỳ ( Nguyệt: ta là sắc nên có vài đoạn các nàng đọc sẽ thấy hơn hơn đen, mong thông cảm, nàng nào k đọc đc thì có thể tua nhanh).Đầu óc rồi bời, trống rỗng. Cả người như đứng im như tượng đá.“Liên nhi~”Lại ở bên tai nàng thì thầm. Bỗng có một lực đạo đẩy hắn ra, vòng tay chống rỗng.Nhìn hắn, khuôn mặt nàng đỏ bừng, ấp a ấp úng nói:“ ngươi... ngươi..ta..ta..”Mỉm cười dịu dàng nhìn nàng, định vuốt đôi má của nàng nhưng lại bị nàng né tránh, nở nụ cười không rõ cảm súc.Rồi mở cửa rời khỏi phòng, không quay đầu lại cũng không nói gì, cứ thế mà đi.Nhìn theo bóng dáng của hắn, đôi mày xinh đẹp nhăn là, trong lòng xuất hiện lên một loại cảm xúc kì lạ khó tả mà nàng chưa bao giờ cảm nhận qua.Bước vào căn phòng nhìn khuôn mặt rối rắm của Nguyệt Liên và nhìn là hướng Thương Phong Kỳ vừa biến mất, Liên Mai Và Liên Thương nhìn nhau. Chuyện gì vừa xảy ra trong căn phòng này?-----------------------------------------------------------------------------------------------------Sau một thời gian nghỉ tết ta chỉ có thể nghĩ đc từng này thôi à.Ta lại muốn drop chuyện này quá. Muốn đăng, muốn viết truyện mới quá