- Nương nương là một công chúa! Lí ma ma trên tay bế một đứa trẻ đưa cho người phụ nữ khoảng 20. Dung nhan khuynh thành, một vẻ đẹp dịu dàng. Băng Nguyệt Liên mở to mắt thầm đánh giá xung quanh. Mái ngói, bàn ghế gỗ và... QUẦN ÁO CỔ ĐẠI. Nàng nhớ rằng mình vừa hoàn thành nhiệm vụ thì có một đạo ánh sáng hiện lên. Nàng bất tỉnh mở mắt thì lại hiện lên nơi xa lạ này. Khoang đã! Nàng vừa nghe thấy gì 'nương nương' ư. Không thể nào nàng cự nhiên... XUYÊN KHÔNG! Bỗng một khuôn mặt hiền từ hiện lên. Mày mỏng mắt nhìn nàng hiền từ, đôi môi đỏ hồng khẽ mỉm cười vứa nàng. Không lẽ đây là mẫu thân nàng. Kiếp trước nàng là cô nhi, nên luôn khao khát có được tình thương của gia đình. Bây giờ nàng đã có mẫu thân, nên nàng nhất định bảo vệ thật tốt người. Rồi nàng nở nụ cười thật tươi. Lí ma ma thấy nàng cười thì vô cùng ngạc nhiên:“ Nương nương người xem công chúa ko khóc mà còn cười rất tươi nữa!” “ Uh. Đúng vậy, thật dễ thương!” Hư Không Tuyết mỉm cười ấm áp.” Con từ nay về sau gọi là Băng…

Chương 49: Một chữ "tình yêu"

Lạnh Lùng Vương PhiTác giả: Tử Băng NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không- Nương nương là một công chúa! Lí ma ma trên tay bế một đứa trẻ đưa cho người phụ nữ khoảng 20. Dung nhan khuynh thành, một vẻ đẹp dịu dàng. Băng Nguyệt Liên mở to mắt thầm đánh giá xung quanh. Mái ngói, bàn ghế gỗ và... QUẦN ÁO CỔ ĐẠI. Nàng nhớ rằng mình vừa hoàn thành nhiệm vụ thì có một đạo ánh sáng hiện lên. Nàng bất tỉnh mở mắt thì lại hiện lên nơi xa lạ này. Khoang đã! Nàng vừa nghe thấy gì 'nương nương' ư. Không thể nào nàng cự nhiên... XUYÊN KHÔNG! Bỗng một khuôn mặt hiền từ hiện lên. Mày mỏng mắt nhìn nàng hiền từ, đôi môi đỏ hồng khẽ mỉm cười vứa nàng. Không lẽ đây là mẫu thân nàng. Kiếp trước nàng là cô nhi, nên luôn khao khát có được tình thương của gia đình. Bây giờ nàng đã có mẫu thân, nên nàng nhất định bảo vệ thật tốt người. Rồi nàng nở nụ cười thật tươi. Lí ma ma thấy nàng cười thì vô cùng ngạc nhiên:“ Nương nương người xem công chúa ko khóc mà còn cười rất tươi nữa!” “ Uh. Đúng vậy, thật dễ thương!” Hư Không Tuyết mỉm cười ấm áp.” Con từ nay về sau gọi là Băng… “Yêu?”Nguyệt Liên lạnh lùng nói. Yêu ư? Nàng không thích chữ yêu này lắm.Như cảm nhìn thấy được sự chán ghét trong mắt Nguyệt Liên, Thương Phong Kỳ nhíu mày giọng nói hơi buồn.“Vậy là nàng không yêu ta?”“Những người nam nhân trong hoàng thất như ngươi thì có kẻ nào đáng tin?!”Nghe vậy hắn định phản bác thì Nguyệt Liên lại lên tiếng:“Tình cảm 'yêu' mà nam nhân các ngươi nói có cái nào là thật?! Toàn là giả dối!”Rồi nàng đập mạnh tay xuống bàn thét, giọng nói kìm nén sự bi thương trong lòng.“Mẫu hậu của ta vì một chữ 'tình', vì một chữ 'yêu' mà bị hạ độc rồi chết! Nhưng mà kẻ mà mẫu hậu ta yêu sâu đậm một chút cũng không thèm quan tâm! Vậy thì tại sao lại từng nói rằng mẫu hậu ta là người mà hắn ta yêu nhất?! Đó là một lời dối trá! Ta cực ghét chữ 'tình', cực hận chữ 'yêu'! “Rồi nhìn Thương Phong Kỳ ra lệnh đuổi khách, ánh mắt luôn bình tĩnh giờ đây là tràn ngập bi thương, oán hận.“Mời Kỳ vương về cho! Liên Thư tiễn khách!”Rồi nàng trở về phòng của mình.Nhìn bóng lưng cô đơn bi thương của nàng, trái tim Thương Phong Kỳ nhói đau, sắc mặt cũng chút buồn bã. Rời khỏi Nguyệt phủ trở về phủ của chính mình, suốt đường đi sắc mặt của Thương Phong Kỳ không hề tốt chút nào.

“Yêu?”

Nguyệt Liên lạnh lùng nói. Yêu ư? Nàng không thích chữ yêu này lắm.

Như cảm nhìn thấy được sự chán ghét trong mắt Nguyệt Liên, Thương Phong Kỳ nhíu mày giọng nói hơi buồn.

“Vậy là nàng không yêu ta?”

“Những người nam nhân trong hoàng thất như ngươi thì có kẻ nào đáng tin?!”

Nghe vậy hắn định phản bác thì Nguyệt Liên lại lên tiếng:

“Tình cảm 'yêu' mà nam nhân các ngươi nói có cái nào là thật?! Toàn là giả dối!”

Rồi nàng đập mạnh tay xuống bàn thét, giọng nói kìm nén sự bi thương trong lòng.

“Mẫu hậu của ta vì một chữ 'tình', vì một chữ 'yêu' mà bị hạ độc rồi chết! Nhưng mà kẻ mà mẫu hậu ta yêu sâu đậm một chút cũng không thèm quan tâm! Vậy thì tại sao lại từng nói rằng mẫu hậu ta là người mà hắn ta yêu nhất?! Đó là một lời dối trá! Ta cực ghét chữ 'tình', cực hận chữ 'yêu'! “

Rồi nhìn Thương Phong Kỳ ra lệnh đuổi khách, ánh mắt luôn bình tĩnh giờ đây là tràn ngập bi thương, oán hận.

“Mời Kỳ vương về cho! Liên Thư tiễn khách!”

Rồi nàng trở về phòng của mình.

Nhìn bóng lưng cô đơn bi thương của nàng, trái tim Thương Phong Kỳ nhói đau, sắc mặt cũng chút buồn bã. Rời khỏi Nguyệt phủ trở về phủ của chính mình, suốt đường đi sắc mặt của Thương Phong Kỳ không hề tốt chút nào.

Lạnh Lùng Vương PhiTác giả: Tử Băng NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không- Nương nương là một công chúa! Lí ma ma trên tay bế một đứa trẻ đưa cho người phụ nữ khoảng 20. Dung nhan khuynh thành, một vẻ đẹp dịu dàng. Băng Nguyệt Liên mở to mắt thầm đánh giá xung quanh. Mái ngói, bàn ghế gỗ và... QUẦN ÁO CỔ ĐẠI. Nàng nhớ rằng mình vừa hoàn thành nhiệm vụ thì có một đạo ánh sáng hiện lên. Nàng bất tỉnh mở mắt thì lại hiện lên nơi xa lạ này. Khoang đã! Nàng vừa nghe thấy gì 'nương nương' ư. Không thể nào nàng cự nhiên... XUYÊN KHÔNG! Bỗng một khuôn mặt hiền từ hiện lên. Mày mỏng mắt nhìn nàng hiền từ, đôi môi đỏ hồng khẽ mỉm cười vứa nàng. Không lẽ đây là mẫu thân nàng. Kiếp trước nàng là cô nhi, nên luôn khao khát có được tình thương của gia đình. Bây giờ nàng đã có mẫu thân, nên nàng nhất định bảo vệ thật tốt người. Rồi nàng nở nụ cười thật tươi. Lí ma ma thấy nàng cười thì vô cùng ngạc nhiên:“ Nương nương người xem công chúa ko khóc mà còn cười rất tươi nữa!” “ Uh. Đúng vậy, thật dễ thương!” Hư Không Tuyết mỉm cười ấm áp.” Con từ nay về sau gọi là Băng… “Yêu?”Nguyệt Liên lạnh lùng nói. Yêu ư? Nàng không thích chữ yêu này lắm.Như cảm nhìn thấy được sự chán ghét trong mắt Nguyệt Liên, Thương Phong Kỳ nhíu mày giọng nói hơi buồn.“Vậy là nàng không yêu ta?”“Những người nam nhân trong hoàng thất như ngươi thì có kẻ nào đáng tin?!”Nghe vậy hắn định phản bác thì Nguyệt Liên lại lên tiếng:“Tình cảm 'yêu' mà nam nhân các ngươi nói có cái nào là thật?! Toàn là giả dối!”Rồi nàng đập mạnh tay xuống bàn thét, giọng nói kìm nén sự bi thương trong lòng.“Mẫu hậu của ta vì một chữ 'tình', vì một chữ 'yêu' mà bị hạ độc rồi chết! Nhưng mà kẻ mà mẫu hậu ta yêu sâu đậm một chút cũng không thèm quan tâm! Vậy thì tại sao lại từng nói rằng mẫu hậu ta là người mà hắn ta yêu nhất?! Đó là một lời dối trá! Ta cực ghét chữ 'tình', cực hận chữ 'yêu'! “Rồi nhìn Thương Phong Kỳ ra lệnh đuổi khách, ánh mắt luôn bình tĩnh giờ đây là tràn ngập bi thương, oán hận.“Mời Kỳ vương về cho! Liên Thư tiễn khách!”Rồi nàng trở về phòng của mình.Nhìn bóng lưng cô đơn bi thương của nàng, trái tim Thương Phong Kỳ nhói đau, sắc mặt cũng chút buồn bã. Rời khỏi Nguyệt phủ trở về phủ của chính mình, suốt đường đi sắc mặt của Thương Phong Kỳ không hề tốt chút nào.

Chương 49: Một chữ "tình yêu"