- Nương nương là một công chúa! Lí ma ma trên tay bế một đứa trẻ đưa cho người phụ nữ khoảng 20. Dung nhan khuynh thành, một vẻ đẹp dịu dàng. Băng Nguyệt Liên mở to mắt thầm đánh giá xung quanh. Mái ngói, bàn ghế gỗ và... QUẦN ÁO CỔ ĐẠI. Nàng nhớ rằng mình vừa hoàn thành nhiệm vụ thì có một đạo ánh sáng hiện lên. Nàng bất tỉnh mở mắt thì lại hiện lên nơi xa lạ này. Khoang đã! Nàng vừa nghe thấy gì 'nương nương' ư. Không thể nào nàng cự nhiên... XUYÊN KHÔNG! Bỗng một khuôn mặt hiền từ hiện lên. Mày mỏng mắt nhìn nàng hiền từ, đôi môi đỏ hồng khẽ mỉm cười vứa nàng. Không lẽ đây là mẫu thân nàng. Kiếp trước nàng là cô nhi, nên luôn khao khát có được tình thương của gia đình. Bây giờ nàng đã có mẫu thân, nên nàng nhất định bảo vệ thật tốt người. Rồi nàng nở nụ cười thật tươi. Lí ma ma thấy nàng cười thì vô cùng ngạc nhiên:“ Nương nương người xem công chúa ko khóc mà còn cười rất tươi nữa!” “ Uh. Đúng vậy, thật dễ thương!” Hư Không Tuyết mỉm cười ấm áp.” Con từ nay về sau gọi là Băng…

Chương 50

Lạnh Lùng Vương PhiTác giả: Tử Băng NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không- Nương nương là một công chúa! Lí ma ma trên tay bế một đứa trẻ đưa cho người phụ nữ khoảng 20. Dung nhan khuynh thành, một vẻ đẹp dịu dàng. Băng Nguyệt Liên mở to mắt thầm đánh giá xung quanh. Mái ngói, bàn ghế gỗ và... QUẦN ÁO CỔ ĐẠI. Nàng nhớ rằng mình vừa hoàn thành nhiệm vụ thì có một đạo ánh sáng hiện lên. Nàng bất tỉnh mở mắt thì lại hiện lên nơi xa lạ này. Khoang đã! Nàng vừa nghe thấy gì 'nương nương' ư. Không thể nào nàng cự nhiên... XUYÊN KHÔNG! Bỗng một khuôn mặt hiền từ hiện lên. Mày mỏng mắt nhìn nàng hiền từ, đôi môi đỏ hồng khẽ mỉm cười vứa nàng. Không lẽ đây là mẫu thân nàng. Kiếp trước nàng là cô nhi, nên luôn khao khát có được tình thương của gia đình. Bây giờ nàng đã có mẫu thân, nên nàng nhất định bảo vệ thật tốt người. Rồi nàng nở nụ cười thật tươi. Lí ma ma thấy nàng cười thì vô cùng ngạc nhiên:“ Nương nương người xem công chúa ko khóc mà còn cười rất tươi nữa!” “ Uh. Đúng vậy, thật dễ thương!” Hư Không Tuyết mỉm cười ấm áp.” Con từ nay về sau gọi là Băng… Sau ngày hôm đó Thương Phong Kỳ không đến Nguyệt gia nữa, Nguyệt Liên cũng nhót mình trong viện không cho ai vào.-------------------------------------Viện của Nguyệt Liên...Dưới bóng cây xanh tươi, Nguyệt Liên ngồi dưới gốc cây. Khuôn mặt nàng tiều tụy, đỏ bừng, mà còn vô cùng bi thương.Bên cạnh không biết bao nhiêu chai rượu nằm lăn lóc. Mà nàng thì say như không say.Đưa chai rượu lên thì bị một cánh tay khác giữa lại.“Bặp”“Buông!”Nàng tức giận nói.“Nàng uống quá nhiều rồi! Không tốt cho sức đâu!”“Liên qua gì tới ngươi!”Nàng ngẩn đầu lên quát. Lúc này nàng mới nhìn thấy khuôn mắt của giọng đó.Thương Phong Kỳ!!!!“Ngươi đến đây làm gì!?”Mấy hôm biến mất rồi lại xuất hiện, mà không ai báo một tiếng là hắn đến cho nàng biết!“Ta có chuyện mốn nói!” Giọng hắn mạnh mẽ, kiên định rồi lại trở nên nhu hòa:“ Được không?”Rụt tay lại, nàng lạnh nhạt nói:“Ta và ngươi không có chuyện gì để nói cả!”“Nàng vẫn còn giận ta?” Hắn dò hỏi, không lẽ nàng còn giận hắn vì chuyện ngày hôn đó?“Tại sao ta phải giận ngươi?”“Nguyệt Liên chuyện ngày hôm đó ta không cố ý”“Không phải lỗi của ngươi” Đúng vậy, là do lỗi của Nguyệt Liên nàng, chỉ là lúc đó nàng nghe hắn nói vậy thì lại nghĩ đến chuyện của mẫu hậu mà thôi. Chỉ cần có chuyện liên quan đến mẫu hậu thì cảm súc của nàng rất dễ xúc động.“Là do ta”-------------------------------------------------------------------------------------------------BẠN CẢM THẤY VÀ CÓ SUY NGHĨ GÌ VỀ ĐOẠN TRUYỆN TRÊN?

Sau ngày hôm đó Thương Phong Kỳ không đến Nguyệt gia nữa, Nguyệt Liên cũng nhót mình trong viện không cho ai vào.

-------------------------------------

Viện của Nguyệt Liên...

Dưới bóng cây xanh tươi, Nguyệt Liên ngồi dưới gốc cây. Khuôn mặt nàng tiều tụy, đỏ bừng, mà còn vô cùng bi thương.

Bên cạnh không biết bao nhiêu chai rượu nằm lăn lóc. Mà nàng thì say như không say.

Đưa chai rượu lên thì bị một cánh tay khác giữa lại.

“Bặp”

“Buông!”Nàng tức giận nói.

“Nàng uống quá nhiều rồi! Không tốt cho sức đâu!”

“Liên qua gì tới ngươi!”

Nàng ngẩn đầu lên quát. Lúc này nàng mới nhìn thấy khuôn mắt của giọng đó.

Thương Phong Kỳ!!!!

“Ngươi đến đây làm gì!?”

Mấy hôm biến mất rồi lại xuất hiện, mà không ai báo một tiếng là hắn đến cho nàng biết!

“Ta có chuyện mốn nói!” Giọng hắn mạnh mẽ, kiên định rồi lại trở nên nhu hòa:“ Được không?”

Rụt tay lại, nàng lạnh nhạt nói:“Ta và ngươi không có chuyện gì để nói cả!”

“Nàng vẫn còn giận ta?” Hắn dò hỏi, không lẽ nàng còn giận hắn vì chuyện ngày hôn đó?

“Tại sao ta phải giận ngươi?”

“Nguyệt Liên chuyện ngày hôm đó ta không cố ý”

“Không phải lỗi của ngươi” Đúng vậy, là do lỗi của Nguyệt Liên nàng, chỉ là lúc đó nàng nghe hắn nói vậy thì lại nghĩ đến chuyện của mẫu hậu mà thôi. Chỉ cần có chuyện liên quan đến mẫu hậu thì cảm súc của nàng rất dễ xúc động.

“Là do ta”

-------------------------------------------------------------------------------------------------

BẠN CẢM THẤY VÀ CÓ SUY NGHĨ GÌ VỀ ĐOẠN TRUYỆN TRÊN?

Lạnh Lùng Vương PhiTác giả: Tử Băng NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không- Nương nương là một công chúa! Lí ma ma trên tay bế một đứa trẻ đưa cho người phụ nữ khoảng 20. Dung nhan khuynh thành, một vẻ đẹp dịu dàng. Băng Nguyệt Liên mở to mắt thầm đánh giá xung quanh. Mái ngói, bàn ghế gỗ và... QUẦN ÁO CỔ ĐẠI. Nàng nhớ rằng mình vừa hoàn thành nhiệm vụ thì có một đạo ánh sáng hiện lên. Nàng bất tỉnh mở mắt thì lại hiện lên nơi xa lạ này. Khoang đã! Nàng vừa nghe thấy gì 'nương nương' ư. Không thể nào nàng cự nhiên... XUYÊN KHÔNG! Bỗng một khuôn mặt hiền từ hiện lên. Mày mỏng mắt nhìn nàng hiền từ, đôi môi đỏ hồng khẽ mỉm cười vứa nàng. Không lẽ đây là mẫu thân nàng. Kiếp trước nàng là cô nhi, nên luôn khao khát có được tình thương của gia đình. Bây giờ nàng đã có mẫu thân, nên nàng nhất định bảo vệ thật tốt người. Rồi nàng nở nụ cười thật tươi. Lí ma ma thấy nàng cười thì vô cùng ngạc nhiên:“ Nương nương người xem công chúa ko khóc mà còn cười rất tươi nữa!” “ Uh. Đúng vậy, thật dễ thương!” Hư Không Tuyết mỉm cười ấm áp.” Con từ nay về sau gọi là Băng… Sau ngày hôm đó Thương Phong Kỳ không đến Nguyệt gia nữa, Nguyệt Liên cũng nhót mình trong viện không cho ai vào.-------------------------------------Viện của Nguyệt Liên...Dưới bóng cây xanh tươi, Nguyệt Liên ngồi dưới gốc cây. Khuôn mặt nàng tiều tụy, đỏ bừng, mà còn vô cùng bi thương.Bên cạnh không biết bao nhiêu chai rượu nằm lăn lóc. Mà nàng thì say như không say.Đưa chai rượu lên thì bị một cánh tay khác giữa lại.“Bặp”“Buông!”Nàng tức giận nói.“Nàng uống quá nhiều rồi! Không tốt cho sức đâu!”“Liên qua gì tới ngươi!”Nàng ngẩn đầu lên quát. Lúc này nàng mới nhìn thấy khuôn mắt của giọng đó.Thương Phong Kỳ!!!!“Ngươi đến đây làm gì!?”Mấy hôm biến mất rồi lại xuất hiện, mà không ai báo một tiếng là hắn đến cho nàng biết!“Ta có chuyện mốn nói!” Giọng hắn mạnh mẽ, kiên định rồi lại trở nên nhu hòa:“ Được không?”Rụt tay lại, nàng lạnh nhạt nói:“Ta và ngươi không có chuyện gì để nói cả!”“Nàng vẫn còn giận ta?” Hắn dò hỏi, không lẽ nàng còn giận hắn vì chuyện ngày hôn đó?“Tại sao ta phải giận ngươi?”“Nguyệt Liên chuyện ngày hôm đó ta không cố ý”“Không phải lỗi của ngươi” Đúng vậy, là do lỗi của Nguyệt Liên nàng, chỉ là lúc đó nàng nghe hắn nói vậy thì lại nghĩ đến chuyện của mẫu hậu mà thôi. Chỉ cần có chuyện liên quan đến mẫu hậu thì cảm súc của nàng rất dễ xúc động.“Là do ta”-------------------------------------------------------------------------------------------------BẠN CẢM THẤY VÀ CÓ SUY NGHĨ GÌ VỀ ĐOẠN TRUYỆN TRÊN?

Chương 50