Tác giả:

Trong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có…

Chương 63: Lần này đến lượt ta phải đi trước

Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… “Mẫu hậu?” Mi tâm hắn đột nhiên nhíu lại, “Mấy tháng trước vẫn còn khỏe mạnh, tại sao bệnh tình lại nguy kịch?”“Là đột nhiên phát bệnh, đã một tháng rồi.”“...” Hắn im lặng chậm rãi nhắm mắt lại, khi mở ra thì hỏi: “Đêm qua người của đại ca ta đột nhiên do thám tiểu trúc của ta, các ngươi cũng biết phải làm thế nào rồi chứ?”“Bẩm Vương gia! Theo thuộc hạ, sợ là vì Hổ Phù trong tay Hoàng hậu nương nương!”Quý Mạc Trần than khẽ một tiếng, quả nhiên...“Vương gia, có Hổ Phù trong tay ngang với việc nắm được nửa thiên hạ. Hoàng hậu nương nương bệnh tình nguy kịch, thái tử điện hạ cũng biết chắc chắn Hoàng hậu sẽ triệu người hồi kinh gấp. Thuộc hạ cảm thấy, sợ là bọn họ cố ý dò la tiểu trúc này, tìm cơ hội...”“Xuống tay với bổn Vương?” Hắn cười nhạt, liếc nhìn Vệ Lai trong phòng ngủ, sau một lúc lâu lại nói: “Nếu ta ở đây, bọn họ sẽ tới, nếu ta không ở đây, bọn họ sẽ đuổi theo. Xem ra, về kinh có lẽ sẽ tốt hơn!”“Vương gia anh minh!” Hai nam tử áo đen quỳ một gối. “Xin Vương gia nhanh chóng về kinh!”“Được!” Hắn gật đầu. “Các ngươi chờ ở tiểu đình cách đây hai dặm, bổn Vương sẽ đến sau!”Hai cái bóng lại lấy tốc độ cực nhanh mà lên đường, Quý Mạc Trần không trì hoãn nữa, quay người bước nhanh đến phòng Vệ Lai.Đẩy cửa vào thì người say mèm đang chìm trong mộng đẹp, hắn thử đẩy nàng hai cái, đáng tiếc đối phương không có phản ứng gìHắn bất đắc dĩ, đành phải thắp nến, để lại một phong thư trên bàn.Viết xong, nghe thấy người trên giường khịt khịt mũi, hắn vội vàng tới gần cầm lấy cái chăn bị Vệ Lai đá ra xa đắp lại lên người.“Vệ Lai.” Cẩn thận chỉnh lại tư thế ngủ của nàng tử tế, tránh cho nàng không chạm vào vết thương: “Thật xin lỗi, lần này đến lượt ta phải đi trước.” Lời nói có chút buồn bã: “Ta không thể mang tai họa đến cho cô, chỉ khi ta rời khỏi đây, mới có thể dẫn người dòm ngó ra khỏi đây. Yên tâm chờ ở đây, ta nhất định sẽ trở về tìm cô!”Nói xong, không nấn ná thêm nữa, chỉ còn lại một mùi đàn hương nhàn nhạt quẩn quanh trong không khí.Vệ Lai đang ngủ bỗng cảm thấy như có người xuất hiện bên cạnh, còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng ngược lại ngủ càng ngon hơn._________________

“Mẫu hậu?” Mi tâm hắn đột nhiên nhíu lại, “Mấy tháng trước vẫn còn khỏe mạnh, tại sao bệnh tình lại nguy kịch?”

“Là đột nhiên phát bệnh, đã một tháng rồi.”

“...” Hắn im lặng chậm rãi nhắm mắt lại, khi mở ra thì hỏi: “Đêm qua người của đại ca ta đột nhiên do thám tiểu trúc của ta, các ngươi cũng biết phải làm thế nào rồi chứ?”

“Bẩm Vương gia! Theo thuộc hạ, sợ là vì Hổ Phù trong tay Hoàng hậu nương nương!”

Quý Mạc Trần than khẽ một tiếng, quả nhiên...

“Vương gia, có Hổ Phù trong tay ngang với việc nắm được nửa thiên hạ. Hoàng hậu nương nương bệnh tình nguy kịch, thái tử điện hạ cũng biết chắc chắn Hoàng hậu sẽ triệu người hồi kinh gấp. Thuộc hạ cảm thấy, sợ là bọn họ cố ý dò la tiểu trúc này, tìm cơ hội...”

“Xuống tay với bổn Vương?” Hắn cười nhạt, liếc nhìn Vệ Lai trong phòng ngủ, sau một lúc lâu lại nói: “Nếu ta ở đây, bọn họ sẽ tới, nếu ta không ở đây, bọn họ sẽ đuổi theo. Xem ra, về kinh có lẽ sẽ tốt hơn!”

“Vương gia anh minh!” Hai nam tử áo đen quỳ một gối. “Xin Vương gia nhanh chóng về kinh!”

“Được!” Hắn gật đầu. “Các ngươi chờ ở tiểu đình cách đây hai dặm, bổn Vương sẽ đến sau!”

Hai cái bóng lại lấy tốc độ cực nhanh mà lên đường, Quý Mạc Trần không trì hoãn nữa, quay người bước nhanh đến phòng Vệ Lai.

Đẩy cửa vào thì người say mèm đang chìm trong mộng đẹp, hắn thử đẩy nàng hai cái, đáng tiếc đối phương không có phản ứng gì

Hắn bất đắc dĩ, đành phải thắp nến, để lại một phong thư trên bàn.

Viết xong, nghe thấy người trên giường khịt khịt mũi, hắn vội vàng tới gần cầm lấy cái chăn bị Vệ Lai đá ra xa đắp lại lên người.

“Vệ Lai.” Cẩn thận chỉnh lại tư thế ngủ của nàng tử tế, tránh cho nàng không chạm vào vết thương: “Thật xin lỗi, lần này đến lượt ta phải đi trước.” Lời nói có chút buồn bã: “Ta không thể mang tai họa đến cho cô, chỉ khi ta rời khỏi đây, mới có thể dẫn người dòm ngó ra khỏi đây. Yên tâm chờ ở đây, ta nhất định sẽ trở về tìm cô!”

Nói xong, không nấn ná thêm nữa, chỉ còn lại một mùi đàn hương nhàn nhạt quẩn quanh trong không khí.

Vệ Lai đang ngủ bỗng cảm thấy như có người xuất hiện bên cạnh, còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng ngược lại ngủ càng ngon hơn.

_________________

Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… “Mẫu hậu?” Mi tâm hắn đột nhiên nhíu lại, “Mấy tháng trước vẫn còn khỏe mạnh, tại sao bệnh tình lại nguy kịch?”“Là đột nhiên phát bệnh, đã một tháng rồi.”“...” Hắn im lặng chậm rãi nhắm mắt lại, khi mở ra thì hỏi: “Đêm qua người của đại ca ta đột nhiên do thám tiểu trúc của ta, các ngươi cũng biết phải làm thế nào rồi chứ?”“Bẩm Vương gia! Theo thuộc hạ, sợ là vì Hổ Phù trong tay Hoàng hậu nương nương!”Quý Mạc Trần than khẽ một tiếng, quả nhiên...“Vương gia, có Hổ Phù trong tay ngang với việc nắm được nửa thiên hạ. Hoàng hậu nương nương bệnh tình nguy kịch, thái tử điện hạ cũng biết chắc chắn Hoàng hậu sẽ triệu người hồi kinh gấp. Thuộc hạ cảm thấy, sợ là bọn họ cố ý dò la tiểu trúc này, tìm cơ hội...”“Xuống tay với bổn Vương?” Hắn cười nhạt, liếc nhìn Vệ Lai trong phòng ngủ, sau một lúc lâu lại nói: “Nếu ta ở đây, bọn họ sẽ tới, nếu ta không ở đây, bọn họ sẽ đuổi theo. Xem ra, về kinh có lẽ sẽ tốt hơn!”“Vương gia anh minh!” Hai nam tử áo đen quỳ một gối. “Xin Vương gia nhanh chóng về kinh!”“Được!” Hắn gật đầu. “Các ngươi chờ ở tiểu đình cách đây hai dặm, bổn Vương sẽ đến sau!”Hai cái bóng lại lấy tốc độ cực nhanh mà lên đường, Quý Mạc Trần không trì hoãn nữa, quay người bước nhanh đến phòng Vệ Lai.Đẩy cửa vào thì người say mèm đang chìm trong mộng đẹp, hắn thử đẩy nàng hai cái, đáng tiếc đối phương không có phản ứng gìHắn bất đắc dĩ, đành phải thắp nến, để lại một phong thư trên bàn.Viết xong, nghe thấy người trên giường khịt khịt mũi, hắn vội vàng tới gần cầm lấy cái chăn bị Vệ Lai đá ra xa đắp lại lên người.“Vệ Lai.” Cẩn thận chỉnh lại tư thế ngủ của nàng tử tế, tránh cho nàng không chạm vào vết thương: “Thật xin lỗi, lần này đến lượt ta phải đi trước.” Lời nói có chút buồn bã: “Ta không thể mang tai họa đến cho cô, chỉ khi ta rời khỏi đây, mới có thể dẫn người dòm ngó ra khỏi đây. Yên tâm chờ ở đây, ta nhất định sẽ trở về tìm cô!”Nói xong, không nấn ná thêm nữa, chỉ còn lại một mùi đàn hương nhàn nhạt quẩn quanh trong không khí.Vệ Lai đang ngủ bỗng cảm thấy như có người xuất hiện bên cạnh, còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng ngược lại ngủ càng ngon hơn._________________

Chương 63: Lần này đến lượt ta phải đi trước