Tác giả:

Trong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có…

Chương 64: Nam trang

Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Vệ Lai ngủ một giấc thẳng đến trưa hôm sau, mơ mơ màng màng mở mắt ra, cái bụng không có tiền đồ lại kêu rột rột kháng nghị.Rất bất ngờ hôm nay Sơn Linh không đi đi lại lại trong nhà, nàng đã quen trong gian nhà này lúc nào cũng thấy tiểu nha đầu kia lui ra lui vào, bỗng dưng yên tĩnh thế này thật là có chút không quen.Trở người xuống giường, phát hiện ra mình mặc luôn quần áo đêm qua đi ngủ, nàng không khỏi cố gắng nhớ hôm qua trước khi ngủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Cuối cùng nhớ ra mình uống không ít rượu, chắc chắn lại được Quý Mạc Trần bế về phòng rồi, nếu không Sơn Linh nhất định sẽ chủ động c** q**n áo nàng ra rồi nhét vào trong chăn rồi.Đẩy cửa ra gọi hai tiếng, phát hiện Sơn Linh không có ở đây, Quý Mạc Trần cũng không có động tĩnh gì, nàng thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều.Nàng đi qua đi lại vài vòng trong sân, không tìm thấy Sơn Linh, chắc là đi ra ngoài mua đồ ư?Nàng biết cứ vài ngày Sơn Linh sẽ rời núi một chuyến, lúc trở lại nhất định sẽ mua rất nhiều đồ dùng hàng ngày.Đi tới trước phòng Quý Mạc Trần, đưa tay gõ cửa rồi gọi vọng vào bên trong hai tiếng nhưng không ai trả lời.Nàng đẩy cửa vào, căn phòng lịch sự tao nhã như chính Quý Mạc Trần, nhạt như nước nhưng lại khiến người ta không thể không chú ý.“Quý Mạc Trần!” Một tay nàng chống nạnh giả vờ giận nói: “Có phải huynh bỏ rơi lão tử một mình bỏ đi rồi không? Muốn chạy thì cũng nên để Sơn Linh ở lại chứ? Ta đói rồi đây!”Tự mình kêu một lát, phát hiện không có ý nghĩa gì, nghiêng đầu nhìn thấy bộ quần áo trắng của hắn vừa được giặt, gấp gọn đặt ở đầu giường Vệ Lai mừng rỡ, nhảy qua cầm lấy xiêm y về phòng mình.Ở thế kỷ hai mươi mốt, không phải nàng chưa từng mặc đồ nam, nhưng lúc ấy vốn là thời đại trung tính, giả nam đã không mới mẻ gì nữa rồi.Ngược lại, nàng chưa từng thử nam trang thời cổ, không khỏi có chút hưng phấn nho nhỏ.Huống chi xiêm áo này là của Quý Mạc Trần, nhớ lúc hắn mặc lên người đẹp trai tuấn lãng như vậy, không biết mặc lên người nàng sẽ như thế nào.Trở về phòng, ba chân bốn cẳng ướm nam trang lên người, đáng tiếc Quý Mạc Trần cao hơn nàng nhiều, y phục này giống như mặc ké vậy, hoàn toàn không vừa với vóc người nàng.Nhưng nàng đã có một sáng kiến...

Vệ Lai ngủ một giấc thẳng đến trưa hôm sau, mơ mơ màng màng mở mắt ra, cái bụng không có tiền đồ lại kêu rột rột kháng nghị.

Rất bất ngờ hôm nay Sơn Linh không đi đi lại lại trong nhà, nàng đã quen trong gian nhà này lúc nào cũng thấy tiểu nha đầu kia lui ra lui vào, bỗng dưng yên tĩnh thế này thật là có chút không quen.

Trở người xuống giường, phát hiện ra mình mặc luôn quần áo đêm qua đi ngủ, nàng không khỏi cố gắng nhớ hôm qua trước khi ngủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng nhớ ra mình uống không ít rượu, chắc chắn lại được Quý Mạc Trần bế về phòng rồi, nếu không Sơn Linh nhất định sẽ chủ động c** q**n áo nàng ra rồi nhét vào trong chăn rồi.

Đẩy cửa ra gọi hai tiếng, phát hiện Sơn Linh không có ở đây, Quý Mạc Trần cũng không có động tĩnh gì, nàng thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Nàng đi qua đi lại vài vòng trong sân, không tìm thấy Sơn Linh, chắc là đi ra ngoài mua đồ ư?

Nàng biết cứ vài ngày Sơn Linh sẽ rời núi một chuyến, lúc trở lại nhất định sẽ mua rất nhiều đồ dùng hàng ngày.

Đi tới trước phòng Quý Mạc Trần, đưa tay gõ cửa rồi gọi vọng vào bên trong hai tiếng nhưng không ai trả lời.

Nàng đẩy cửa vào, căn phòng lịch sự tao nhã như chính Quý Mạc Trần, nhạt như nước nhưng lại khiến người ta không thể không chú ý.

“Quý Mạc Trần!” Một tay nàng chống nạnh giả vờ giận nói: “Có phải huynh bỏ rơi lão tử một mình bỏ đi rồi không? Muốn chạy thì cũng nên để Sơn Linh ở lại chứ? Ta đói rồi đây!”

Tự mình kêu một lát, phát hiện không có ý nghĩa gì, nghiêng đầu nhìn thấy bộ quần áo trắng của hắn vừa được giặt, gấp gọn đặt ở đầu giường Vệ Lai mừng rỡ, nhảy qua cầm lấy xiêm y về phòng mình.

Ở thế kỷ hai mươi mốt, không phải nàng chưa từng mặc đồ nam, nhưng lúc ấy vốn là thời đại trung tính, giả nam đã không mới mẻ gì nữa rồi.

Ngược lại, nàng chưa từng thử nam trang thời cổ, không khỏi có chút hưng phấn nho nhỏ.

Huống chi xiêm áo này là của Quý Mạc Trần, nhớ lúc hắn mặc lên người đẹp trai tuấn lãng như vậy, không biết mặc lên người nàng sẽ như thế nào.

Trở về phòng, ba chân bốn cẳng ướm nam trang lên người, đáng tiếc Quý Mạc Trần cao hơn nàng nhiều, y phục này giống như mặc ké vậy, hoàn toàn không vừa với vóc người nàng.

Nhưng nàng đã có một sáng kiến...

Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Vệ Lai ngủ một giấc thẳng đến trưa hôm sau, mơ mơ màng màng mở mắt ra, cái bụng không có tiền đồ lại kêu rột rột kháng nghị.Rất bất ngờ hôm nay Sơn Linh không đi đi lại lại trong nhà, nàng đã quen trong gian nhà này lúc nào cũng thấy tiểu nha đầu kia lui ra lui vào, bỗng dưng yên tĩnh thế này thật là có chút không quen.Trở người xuống giường, phát hiện ra mình mặc luôn quần áo đêm qua đi ngủ, nàng không khỏi cố gắng nhớ hôm qua trước khi ngủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Cuối cùng nhớ ra mình uống không ít rượu, chắc chắn lại được Quý Mạc Trần bế về phòng rồi, nếu không Sơn Linh nhất định sẽ chủ động c** q**n áo nàng ra rồi nhét vào trong chăn rồi.Đẩy cửa ra gọi hai tiếng, phát hiện Sơn Linh không có ở đây, Quý Mạc Trần cũng không có động tĩnh gì, nàng thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều.Nàng đi qua đi lại vài vòng trong sân, không tìm thấy Sơn Linh, chắc là đi ra ngoài mua đồ ư?Nàng biết cứ vài ngày Sơn Linh sẽ rời núi một chuyến, lúc trở lại nhất định sẽ mua rất nhiều đồ dùng hàng ngày.Đi tới trước phòng Quý Mạc Trần, đưa tay gõ cửa rồi gọi vọng vào bên trong hai tiếng nhưng không ai trả lời.Nàng đẩy cửa vào, căn phòng lịch sự tao nhã như chính Quý Mạc Trần, nhạt như nước nhưng lại khiến người ta không thể không chú ý.“Quý Mạc Trần!” Một tay nàng chống nạnh giả vờ giận nói: “Có phải huynh bỏ rơi lão tử một mình bỏ đi rồi không? Muốn chạy thì cũng nên để Sơn Linh ở lại chứ? Ta đói rồi đây!”Tự mình kêu một lát, phát hiện không có ý nghĩa gì, nghiêng đầu nhìn thấy bộ quần áo trắng của hắn vừa được giặt, gấp gọn đặt ở đầu giường Vệ Lai mừng rỡ, nhảy qua cầm lấy xiêm y về phòng mình.Ở thế kỷ hai mươi mốt, không phải nàng chưa từng mặc đồ nam, nhưng lúc ấy vốn là thời đại trung tính, giả nam đã không mới mẻ gì nữa rồi.Ngược lại, nàng chưa từng thử nam trang thời cổ, không khỏi có chút hưng phấn nho nhỏ.Huống chi xiêm áo này là của Quý Mạc Trần, nhớ lúc hắn mặc lên người đẹp trai tuấn lãng như vậy, không biết mặc lên người nàng sẽ như thế nào.Trở về phòng, ba chân bốn cẳng ướm nam trang lên người, đáng tiếc Quý Mạc Trần cao hơn nàng nhiều, y phục này giống như mặc ké vậy, hoàn toàn không vừa với vóc người nàng.Nhưng nàng đã có một sáng kiến...

Chương 64: Nam trang