Trong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có…
Chương 68: Ra ngoài bị chặn
Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… “Mật đạo này thông đến chỗ nào?” Vừa s* s**ng đi nhanh, Vệ Lai vừa hỏi Sơn Linh đang đi phía trước.Sơn Linh hừ hừ một tiếng, không trả lời thẳng, chỉ dùng giọng rất uất ức nói: “Không phải nói ta gọi người tới bắt ngươi sao, sao còn theo ta vào mật đạo!”Vệ Lai bĩu môi, tiểu nha đầu này rất thù dai.“Bên ngoài quá nhiều người, không ứng phó bổi. Trong mật đạo này chỉ có hai người ta và ngươi, lão tử có tự tin đối phó được với ngươi.”“Ngươi...” Bước chân của Sơn Linh ngừng lại một chút, xoay người lại hét với Vệ Lai: “Ngươi thật sự không biết phải trái gì hết.”Vệ Lai sờ sờ mũi: “Nếu không muốn chết thì đi nhanh lên đi. Còn nữa, ngươi vẫn chưa trả lời ta mật đạo thông tới chỗ nào!”“Thông đến một tiểu đình cách đây hai dặm.” Sơn Linh xoay người tiếp tục chạy.Vệ Lai một tay che vết thương trên ngực, vừa bước nhanh đuổi theo. Thật vất vả mới đến được cửa, lại không nghĩ rằng, mật đạo bên này lại bị người bên ngoài dùng ngoại lực phá hỏng.Dần dần, trong mật đạo bắt đầu có khói đặc cuồn cuộn, trước chỉ ngửi thấy mùi, càng về sau càng thấy khói bay tới ùn ùn.“Làm sao bây giờ!” Sơn Linh tuổi vẫn còn nhỏ, không nén được tức giận: “Cửa ra bị lấp kín, cửa vào bên kia chắc chắn cũng có người vây rồi! Họ Vệ kia!” Dậm mạnh chân một cái: “Ngươi rốt cuộc là ai! Bọn họ tại sao cứ đuổi theo ngươi?”Vệ Lai cười khổ, “Hỏi ta là ai? Nếu ngươi chịu nói cho ta biết ngươi và chủ nhân nhà ngươi là ai thì ta sẽ trả lời vấn đề của ngươi.”“Ta...” Sơn Linh cứng họng, nhưng lập tức cãi lại: “Ồh! Chủ nhân nhà ta?” Lại nhìn tới bộ y phụ Vệ Lai mặc trên người: “Chủ nhân nhà ta không có ở đây đúng không? Bằng không người sẽ không đồng ý để ngươi mặc đồ của người đâu!”Vệ Lai xoay người, bước nhanh về hướng ngược lại, đồng thời nói: “Chủ nhân nhà ngươi đi đâu ta không biết, sự thật ta nhìn thấy chính là khi tỉnh dậy trong tiểu trúc trên núi này chỉ còn một mình ta. Sau đó ngươi trở lại, truy binh cũng theo tới luôn!” Nói xong, dừng chân lại, sau đó nghiêm túc nói: “Có gan xông ra cùng ta không?”Sơn Linh nhíu mày: “Ngươi tin ta không?”“Không tin!” Nàng ăn ngay nói thật: “Nhưng nếu các người thật sự là một phe vậy ít nhất cũng có thể bắt ngươi để cản tên!”
“Mật đạo này thông đến chỗ nào?” Vừa s* s**ng đi nhanh, Vệ Lai vừa hỏi Sơn Linh đang đi phía trước.
Sơn Linh hừ hừ một tiếng, không trả lời thẳng, chỉ dùng giọng rất uất ức nói: “Không phải nói ta gọi người tới bắt ngươi sao, sao còn theo ta vào mật đạo!”
Vệ Lai bĩu môi, tiểu nha đầu này rất thù dai.
“Bên ngoài quá nhiều người, không ứng phó bổi. Trong mật đạo này chỉ có hai người ta và ngươi, lão tử có tự tin đối phó được với ngươi.”
“Ngươi...” Bước chân của Sơn Linh ngừng lại một chút, xoay người lại hét với Vệ Lai: “Ngươi thật sự không biết phải trái gì hết.”
Vệ Lai sờ sờ mũi: “Nếu không muốn chết thì đi nhanh lên đi. Còn nữa, ngươi vẫn chưa trả lời ta mật đạo thông tới chỗ nào!”
“Thông đến một tiểu đình cách đây hai dặm.” Sơn Linh xoay người tiếp tục chạy.
Vệ Lai một tay che vết thương trên ngực, vừa bước nhanh đuổi theo. Thật vất vả mới đến được cửa, lại không nghĩ rằng, mật đạo bên này lại bị người bên ngoài dùng ngoại lực phá hỏng.
Dần dần, trong mật đạo bắt đầu có khói đặc cuồn cuộn, trước chỉ ngửi thấy mùi, càng về sau càng thấy khói bay tới ùn ùn.
“Làm sao bây giờ!” Sơn Linh tuổi vẫn còn nhỏ, không nén được tức giận: “Cửa ra bị lấp kín, cửa vào bên kia chắc chắn cũng có người vây rồi! Họ Vệ kia!” Dậm mạnh chân một cái: “Ngươi rốt cuộc là ai! Bọn họ tại sao cứ đuổi theo ngươi?”
Vệ Lai cười khổ, “Hỏi ta là ai? Nếu ngươi chịu nói cho ta biết ngươi và chủ nhân nhà ngươi là ai thì ta sẽ trả lời vấn đề của ngươi.”
“Ta...” Sơn Linh cứng họng, nhưng lập tức cãi lại: “Ồh! Chủ nhân nhà ta?” Lại nhìn tới bộ y phụ Vệ Lai mặc trên người: “Chủ nhân nhà ta không có ở đây đúng không? Bằng không người sẽ không đồng ý để ngươi mặc đồ của người đâu!”
Vệ Lai xoay người, bước nhanh về hướng ngược lại, đồng thời nói: “Chủ nhân nhà ngươi đi đâu ta không biết, sự thật ta nhìn thấy chính là khi tỉnh dậy trong tiểu trúc trên núi này chỉ còn một mình ta. Sau đó ngươi trở lại, truy binh cũng theo tới luôn!” Nói xong, dừng chân lại, sau đó nghiêm túc nói: “Có gan xông ra cùng ta không?”
Sơn Linh nhíu mày: “Ngươi tin ta không?”
“Không tin!” Nàng ăn ngay nói thật: “Nhưng nếu các người thật sự là một phe vậy ít nhất cũng có thể bắt ngươi để cản tên!”
Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… “Mật đạo này thông đến chỗ nào?” Vừa s* s**ng đi nhanh, Vệ Lai vừa hỏi Sơn Linh đang đi phía trước.Sơn Linh hừ hừ một tiếng, không trả lời thẳng, chỉ dùng giọng rất uất ức nói: “Không phải nói ta gọi người tới bắt ngươi sao, sao còn theo ta vào mật đạo!”Vệ Lai bĩu môi, tiểu nha đầu này rất thù dai.“Bên ngoài quá nhiều người, không ứng phó bổi. Trong mật đạo này chỉ có hai người ta và ngươi, lão tử có tự tin đối phó được với ngươi.”“Ngươi...” Bước chân của Sơn Linh ngừng lại một chút, xoay người lại hét với Vệ Lai: “Ngươi thật sự không biết phải trái gì hết.”Vệ Lai sờ sờ mũi: “Nếu không muốn chết thì đi nhanh lên đi. Còn nữa, ngươi vẫn chưa trả lời ta mật đạo thông tới chỗ nào!”“Thông đến một tiểu đình cách đây hai dặm.” Sơn Linh xoay người tiếp tục chạy.Vệ Lai một tay che vết thương trên ngực, vừa bước nhanh đuổi theo. Thật vất vả mới đến được cửa, lại không nghĩ rằng, mật đạo bên này lại bị người bên ngoài dùng ngoại lực phá hỏng.Dần dần, trong mật đạo bắt đầu có khói đặc cuồn cuộn, trước chỉ ngửi thấy mùi, càng về sau càng thấy khói bay tới ùn ùn.“Làm sao bây giờ!” Sơn Linh tuổi vẫn còn nhỏ, không nén được tức giận: “Cửa ra bị lấp kín, cửa vào bên kia chắc chắn cũng có người vây rồi! Họ Vệ kia!” Dậm mạnh chân một cái: “Ngươi rốt cuộc là ai! Bọn họ tại sao cứ đuổi theo ngươi?”Vệ Lai cười khổ, “Hỏi ta là ai? Nếu ngươi chịu nói cho ta biết ngươi và chủ nhân nhà ngươi là ai thì ta sẽ trả lời vấn đề của ngươi.”“Ta...” Sơn Linh cứng họng, nhưng lập tức cãi lại: “Ồh! Chủ nhân nhà ta?” Lại nhìn tới bộ y phụ Vệ Lai mặc trên người: “Chủ nhân nhà ta không có ở đây đúng không? Bằng không người sẽ không đồng ý để ngươi mặc đồ của người đâu!”Vệ Lai xoay người, bước nhanh về hướng ngược lại, đồng thời nói: “Chủ nhân nhà ngươi đi đâu ta không biết, sự thật ta nhìn thấy chính là khi tỉnh dậy trong tiểu trúc trên núi này chỉ còn một mình ta. Sau đó ngươi trở lại, truy binh cũng theo tới luôn!” Nói xong, dừng chân lại, sau đó nghiêm túc nói: “Có gan xông ra cùng ta không?”Sơn Linh nhíu mày: “Ngươi tin ta không?”“Không tin!” Nàng ăn ngay nói thật: “Nhưng nếu các người thật sự là một phe vậy ít nhất cũng có thể bắt ngươi để cản tên!”