Trong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có…
Chương 69: Thống lĩnh cấm quân Thiên Sở vừa nhậm chức
Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Khói trong mật đạo càng ngày càng dày, hai người chạy được hơn nửa đường, thậm chí Sơn Linh đã bắt đầu ho khan.Vệ Lai nín thở, cố gắng điều chỉnh hô hấp xuống mức chậm nhất.Cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng ở lối vào, nhưng đồng thời, cũng nhìn thấy một đám người đang bảo vây ở đó.Có mấy tên binh tướng đang ra sức quạt củi lửa cháy lên, theo cơn gió, từng làn khói dầy đặc bay hết vào trong mật đạo nhỏ hẹp.Nghe có tiếng bước chân trở lại, một người có vẻ là tướng quân cười hài lòng, ngay sau đó tiến lên một bước, chắp tay với Vệ Lai đứng ở đằng trước, nói: “Lam cô nương!”Sơn Linh ngẩn ra, có chút buồn bực nhìn Vệ Lai. Còn không chờ nàng mở miệng hỏi, lại nghe được người kia nói: “Đa tạ vị tiểu muội muội này đã dẫn đường!”Bốp!Vệ Lai dùng tốc độ nhanh nhất quay đầu về phía Sơn Linh, tiểu nha đầu gặp phải tên đại hồng kiểm (giống kiểu tiểu bạch kiểm), lúc này mới phản ứng lại ‘tiểu muội muội’ người kia gọi là mình, không khỏi giận dữ: “Ngươi ngậm máu phun người! Ta dẫn đường cho các ngươi khi nào! Tại sao ngươi hại ta như vậy!” Ngay sau đó cũng nhìn Vệ Lai: “Ta không có!”Vệ Lai không để ý đến nàng, chỉ nhìn người có dáng tướng quân đấy, hỏi: “Ngươi là ai?”“Tại hạ Đới Tiềm!” Người nọ đáp: “Thống lĩnh cấm quân Thiên Sở vừa nhậm chức.”Nàng không hiểu rõ lắm về chức quan thời cổ đại, nhưng nếu đối phương đã gọi mình là Lam cô nương, lúc này lại báo quốc hiệu, nói vậy chính là người từ trong cung ra.Không khỏi thầm than một tiếng, ngày này rốt cuộc vẫn đến!“Lam cô nương!” Đới Tiềm tiến lên một bước, phất tay bảo những người quạt khói ngừng lại: “Hoàng thượng đã tìm người nhiều ngày nay, cuối cùng cũng nhận được tin tức của người, sai thuộc hạ dù thế nào cũng phải đưa người quay trở về an toàn! Mong cô nương không làm tiểu nhân khó xử!”“Hừ!” Nàng hừ lạnh đi lên phía trước mấy bước, cũng không để ý có đi vào phạm vi thế lực của người kia hay không, đặt mông ngồi bên bếp lò nói: “Đây là cách các ngươi mời ta sao?” Vừa nói, chân sau nhấc lên đạp lên cái ghế thấp bên cạnh, giống hệt kẻ cầm đầu bọn du côn, làm Đới Tiềm phải sững sờ cứng miệng._________________
Khói trong mật đạo càng ngày càng dày, hai người chạy được hơn nửa đường, thậm chí Sơn Linh đã bắt đầu ho khan.
Vệ Lai nín thở, cố gắng điều chỉnh hô hấp xuống mức chậm nhất.
Cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng ở lối vào, nhưng đồng thời, cũng nhìn thấy một đám người đang bảo vây ở đó.
Có mấy tên binh tướng đang ra sức quạt củi lửa cháy lên, theo cơn gió, từng làn khói dầy đặc bay hết vào trong mật đạo nhỏ hẹp.
Nghe có tiếng bước chân trở lại, một người có vẻ là tướng quân cười hài lòng, ngay sau đó tiến lên một bước, chắp tay với Vệ Lai đứng ở đằng trước, nói: “Lam cô nương!”
Sơn Linh ngẩn ra, có chút buồn bực nhìn Vệ Lai. Còn không chờ nàng mở miệng hỏi, lại nghe được người kia nói: “Đa tạ vị tiểu muội muội này đã dẫn đường!”
Bốp!
Vệ Lai dùng tốc độ nhanh nhất quay đầu về phía Sơn Linh, tiểu nha đầu gặp phải tên đại hồng kiểm (giống kiểu tiểu bạch kiểm), lúc này mới phản ứng lại ‘tiểu muội muội’ người kia gọi là mình, không khỏi giận dữ: “Ngươi ngậm máu phun người! Ta dẫn đường cho các ngươi khi nào! Tại sao ngươi hại ta như vậy!” Ngay sau đó cũng nhìn Vệ Lai: “Ta không có!”
Vệ Lai không để ý đến nàng, chỉ nhìn người có dáng tướng quân đấy, hỏi: “Ngươi là ai?”
“Tại hạ Đới Tiềm!” Người nọ đáp: “Thống lĩnh cấm quân Thiên Sở vừa nhậm chức.”
Nàng không hiểu rõ lắm về chức quan thời cổ đại, nhưng nếu đối phương đã gọi mình là Lam cô nương, lúc này lại báo quốc hiệu, nói vậy chính là người từ trong cung ra.
Không khỏi thầm than một tiếng, ngày này rốt cuộc vẫn đến!
“Lam cô nương!” Đới Tiềm tiến lên một bước, phất tay bảo những người quạt khói ngừng lại: “Hoàng thượng đã tìm người nhiều ngày nay, cuối cùng cũng nhận được tin tức của người, sai thuộc hạ dù thế nào cũng phải đưa người quay trở về an toàn! Mong cô nương không làm tiểu nhân khó xử!”
“Hừ!” Nàng hừ lạnh đi lên phía trước mấy bước, cũng không để ý có đi vào phạm vi thế lực của người kia hay không, đặt mông ngồi bên bếp lò nói: “Đây là cách các ngươi mời ta sao?” Vừa nói, chân sau nhấc lên đạp lên cái ghế thấp bên cạnh, giống hệt kẻ cầm đầu bọn du côn, làm Đới Tiềm phải sững sờ cứng miệng.
_________________
Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Khói trong mật đạo càng ngày càng dày, hai người chạy được hơn nửa đường, thậm chí Sơn Linh đã bắt đầu ho khan.Vệ Lai nín thở, cố gắng điều chỉnh hô hấp xuống mức chậm nhất.Cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng ở lối vào, nhưng đồng thời, cũng nhìn thấy một đám người đang bảo vây ở đó.Có mấy tên binh tướng đang ra sức quạt củi lửa cháy lên, theo cơn gió, từng làn khói dầy đặc bay hết vào trong mật đạo nhỏ hẹp.Nghe có tiếng bước chân trở lại, một người có vẻ là tướng quân cười hài lòng, ngay sau đó tiến lên một bước, chắp tay với Vệ Lai đứng ở đằng trước, nói: “Lam cô nương!”Sơn Linh ngẩn ra, có chút buồn bực nhìn Vệ Lai. Còn không chờ nàng mở miệng hỏi, lại nghe được người kia nói: “Đa tạ vị tiểu muội muội này đã dẫn đường!”Bốp!Vệ Lai dùng tốc độ nhanh nhất quay đầu về phía Sơn Linh, tiểu nha đầu gặp phải tên đại hồng kiểm (giống kiểu tiểu bạch kiểm), lúc này mới phản ứng lại ‘tiểu muội muội’ người kia gọi là mình, không khỏi giận dữ: “Ngươi ngậm máu phun người! Ta dẫn đường cho các ngươi khi nào! Tại sao ngươi hại ta như vậy!” Ngay sau đó cũng nhìn Vệ Lai: “Ta không có!”Vệ Lai không để ý đến nàng, chỉ nhìn người có dáng tướng quân đấy, hỏi: “Ngươi là ai?”“Tại hạ Đới Tiềm!” Người nọ đáp: “Thống lĩnh cấm quân Thiên Sở vừa nhậm chức.”Nàng không hiểu rõ lắm về chức quan thời cổ đại, nhưng nếu đối phương đã gọi mình là Lam cô nương, lúc này lại báo quốc hiệu, nói vậy chính là người từ trong cung ra.Không khỏi thầm than một tiếng, ngày này rốt cuộc vẫn đến!“Lam cô nương!” Đới Tiềm tiến lên một bước, phất tay bảo những người quạt khói ngừng lại: “Hoàng thượng đã tìm người nhiều ngày nay, cuối cùng cũng nhận được tin tức của người, sai thuộc hạ dù thế nào cũng phải đưa người quay trở về an toàn! Mong cô nương không làm tiểu nhân khó xử!”“Hừ!” Nàng hừ lạnh đi lên phía trước mấy bước, cũng không để ý có đi vào phạm vi thế lực của người kia hay không, đặt mông ngồi bên bếp lò nói: “Đây là cách các ngươi mời ta sao?” Vừa nói, chân sau nhấc lên đạp lên cái ghế thấp bên cạnh, giống hệt kẻ cầm đầu bọn du côn, làm Đới Tiềm phải sững sờ cứng miệng._________________