Sự nghiệp khai chi tán diệp* vĩ đại của Hoàng tộc Lương Quốc hiển hách đến thời Sùng Đức bệ hạ dường như đã bị đặt một dấu chấm hết tròn trĩnh. (*Khai chi tán diệp: sinh con đẻ cái) Sùng Đức bệ hạ rất phiền muộn, nhớ ngài trước kia khai sáng một thời hoàng kim, anh danh lan xa, còn cưới nữ vương một nước làm thê... Một thân huy hoàng đến vậy, tại sao phút cuối lại không sinh nổi nhi tử cơ chứ? Cho nên, ngài đã ngẫm ra được vài điều, trong đó, điều quan trọng nhất chính là, thú thê* nhất định không thể thú người có thân phận quá cao. Bởi vì ngươi xem, cho dù nàng không sinh được nhi tử, ngươi cũng không thể nạp phi. (thú thê: cưới vợ) Tuy nhiên, trời cao chung quy vẫn còn quan tâm đến hai vị bệ hạ, tốt xấu gì cũng cho bọn họ một đứa con gái, không tới nỗi rơi vào thảm cảnh tuyệt hậu. Đông Đức Hoàng hậu thống trị Thanh Hải Quốc, lấy nữ tử làm đầu. Cho nên sau khi sinh hạ nữ nhi, tâm tình vui sướng chẳng khác nào Sùng Đức bệ hạ được ôm con trai. Ngay khi thần trí thanh tỉnh, thoát khỏi…
Chương 4
Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn ThậnTác giả: Thiên Như NgọcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhSự nghiệp khai chi tán diệp* vĩ đại của Hoàng tộc Lương Quốc hiển hách đến thời Sùng Đức bệ hạ dường như đã bị đặt một dấu chấm hết tròn trĩnh. (*Khai chi tán diệp: sinh con đẻ cái) Sùng Đức bệ hạ rất phiền muộn, nhớ ngài trước kia khai sáng một thời hoàng kim, anh danh lan xa, còn cưới nữ vương một nước làm thê... Một thân huy hoàng đến vậy, tại sao phút cuối lại không sinh nổi nhi tử cơ chứ? Cho nên, ngài đã ngẫm ra được vài điều, trong đó, điều quan trọng nhất chính là, thú thê* nhất định không thể thú người có thân phận quá cao. Bởi vì ngươi xem, cho dù nàng không sinh được nhi tử, ngươi cũng không thể nạp phi. (thú thê: cưới vợ) Tuy nhiên, trời cao chung quy vẫn còn quan tâm đến hai vị bệ hạ, tốt xấu gì cũng cho bọn họ một đứa con gái, không tới nỗi rơi vào thảm cảnh tuyệt hậu. Đông Đức Hoàng hậu thống trị Thanh Hải Quốc, lấy nữ tử làm đầu. Cho nên sau khi sinh hạ nữ nhi, tâm tình vui sướng chẳng khác nào Sùng Đức bệ hạ được ôm con trai. Ngay khi thần trí thanh tỉnh, thoát khỏi… Chuyển ngữ: MicKể từ sau khi An Bình điện hạ hào phóng bày tỏ ý muốn đem Tật Phong tặng cho Lưu Tự, văn võ khắp triều đều bắt đầu đồn đại một tin—phò mã gần như đã quyết định rồi.Thoáng chốc cả triều đều vui mừng, các công tử độ tuổi tương xứng nhao nhao chạy trốn biết tin, cơ hồ mừng đến phát khóc. Chúng đại thần trong triều trước nay duy trì thái độ phản đối đối với việc An Bình chấp chính cũng có chút lắng dịu, công tử của chúng ta coi như an phận rồi.Mà người phấn khởi nhất trong đó chính là người đương nhậm chức Lễ bộ thượng thư – Trương đại nhân.Từ sau khi Sùng Đức bệ hạ giao nhiệm vụ kén rể vinh quang cho ông, cho tới bây giờ không chút tiến triển, ông áy náy hổ thẹn không thôi. Bây giờ nghe được tin này, nhất thời có một loại cảm giác như gió xuân ấm áp táp vào mặt thúc giục ông hăn hái, ngăn cũng ngăn không được. Vì vậy mới tinh mơ, ông đã vội vội vàng vàng xồng xộc đến Ngự thư phòng, định xin ý kiến của An Bình điện hạ một chút, đặng chuẩn bị chu tất cho hôn sự sắp tới.Ai ngờ vừa bước vào cửa đã bắt gặp An Bình điện hạ cầm cán bút không ngừng thở dài.“Điện hạ, xảy ra việc gì ư?” Trương đại nhân là người đa cảm, rất dễ bị ảnh hưởng bởi người xung quanh, thế nên vừa thấy dáng vẻ nàng như vậy, bản thân nhất thời cũng ủ rũ hết phân nửa.An Bình nhướng mí mắt, phiền muộn lắc đầu: “Aizzz, đừng nhắc tới, đối với nó, bổn cung vẫn luôn yêu thương có thừa, sao một chút chuyện vặt vĩnh còn phát cáu chứ?”Trương đại nhân kinh ngạc, lẽ nào bên này vừa nghe được tin tốt, phía Lưu Thiếu phó đã xảy ra chuyện gì rồi?“Điện hạ, có cần lão thần đi khuyên thử?”“Hửm?” An Bình thành thật ngẫm nghĩ một lúc, lại lắc đầu: “Quên đi, nó trước giờ chỉ nghe lời của bổn cung, người khác quản không được đâu.”Trương đại nhân hít một ngụm khí lạnh, An Bình điện hạ quả nhiên khí phách,không nói tới việc chưa tới một tháng đã bắt được Thiếu phó đại nhân, mà còn trực tiếp bắt đầu “quản giáo”.Ông cố nén kinh ngạc, nói: “Vậy…..Điện hạ tính như thế nào?” Hôn sự rốt cuộc liệu còn có hi vọng hay không a?“Thôi, đừng nói chuyện này nữa.” An Bình gác bút nhìn ông: “Trương đại nhân đến đây có việc gì muốn bẩm báo?”Aizzz, tâm tình Ngài đều lộ hết như vậy, còn bẩm cái gì nữa chứ? Trương đại nhân vô lực lắc đầu, nhanh chóng hành lễ rồi cáo lui.Bệ hạ, lão thần hổ thẹn với ngài a……….>_
Chuyển ngữ: Mic
Kể từ sau khi An Bình điện hạ hào phóng bày tỏ ý muốn đem Tật Phong tặng cho Lưu Tự, văn võ khắp triều đều bắt đầu đồn đại một tin—phò mã gần như đã quyết định rồi.
Thoáng chốc cả triều đều vui mừng, các công tử độ tuổi tương xứng nhao nhao chạy trốn biết tin, cơ hồ mừng đến phát khóc. Chúng đại thần trong triều trước nay duy trì thái độ phản đối đối với việc An Bình chấp chính cũng có chút lắng dịu, công tử của chúng ta coi như an phận rồi.
Mà người phấn khởi nhất trong đó chính là người đương nhậm chức Lễ bộ thượng thư – Trương đại nhân.
Từ sau khi Sùng Đức bệ hạ giao nhiệm vụ kén rể vinh quang cho ông, cho tới bây giờ không chút tiến triển, ông áy náy hổ thẹn không thôi. Bây giờ nghe được tin này, nhất thời có một loại cảm giác như gió xuân ấm áp táp vào mặt thúc giục ông hăn hái, ngăn cũng ngăn không được. Vì vậy mới tinh mơ, ông đã vội vội vàng vàng xồng xộc đến Ngự thư phòng, định xin ý kiến của An Bình điện hạ một chút, đặng chuẩn bị chu tất cho hôn sự sắp tới.
Ai ngờ vừa bước vào cửa đã bắt gặp An Bình điện hạ cầm cán bút không ngừng thở dài.
“Điện hạ, xảy ra việc gì ư?” Trương đại nhân là người đa cảm, rất dễ bị ảnh hưởng bởi người xung quanh, thế nên vừa thấy dáng vẻ nàng như vậy, bản thân nhất thời cũng ủ rũ hết phân nửa.
An Bình nhướng mí mắt, phiền muộn lắc đầu: “Aizzz, đừng nhắc tới, đối với nó, bổn cung vẫn luôn yêu thương có thừa, sao một chút chuyện vặt vĩnh còn phát cáu chứ?”
Trương đại nhân kinh ngạc, lẽ nào bên này vừa nghe được tin tốt, phía Lưu Thiếu phó đã xảy ra chuyện gì rồi?
“Điện hạ, có cần lão thần đi khuyên thử?”
“Hửm?” An Bình thành thật ngẫm nghĩ một lúc, lại lắc đầu: “Quên đi, nó trước giờ chỉ nghe lời của bổn cung, người khác quản không được đâu.”
Trương đại nhân hít một ngụm khí lạnh, An Bình điện hạ quả nhiên khí phách,không nói tới việc chưa tới một tháng đã bắt được Thiếu phó đại nhân, mà còn trực tiếp bắt đầu “quản giáo”.
Ông cố nén kinh ngạc, nói: “Vậy…..Điện hạ tính như thế nào?” Hôn sự rốt cuộc liệu còn có hi vọng hay không a?
“Thôi, đừng nói chuyện này nữa.” An Bình gác bút nhìn ông: “Trương đại nhân đến đây có việc gì muốn bẩm báo?”
Aizzz, tâm tình Ngài đều lộ hết như vậy, còn bẩm cái gì nữa chứ? Trương đại nhân vô lực lắc đầu, nhanh chóng hành lễ rồi cáo lui.
Bệ hạ, lão thần hổ thẹn với ngài a……….>_
Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn ThậnTác giả: Thiên Như NgọcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhSự nghiệp khai chi tán diệp* vĩ đại của Hoàng tộc Lương Quốc hiển hách đến thời Sùng Đức bệ hạ dường như đã bị đặt một dấu chấm hết tròn trĩnh. (*Khai chi tán diệp: sinh con đẻ cái) Sùng Đức bệ hạ rất phiền muộn, nhớ ngài trước kia khai sáng một thời hoàng kim, anh danh lan xa, còn cưới nữ vương một nước làm thê... Một thân huy hoàng đến vậy, tại sao phút cuối lại không sinh nổi nhi tử cơ chứ? Cho nên, ngài đã ngẫm ra được vài điều, trong đó, điều quan trọng nhất chính là, thú thê* nhất định không thể thú người có thân phận quá cao. Bởi vì ngươi xem, cho dù nàng không sinh được nhi tử, ngươi cũng không thể nạp phi. (thú thê: cưới vợ) Tuy nhiên, trời cao chung quy vẫn còn quan tâm đến hai vị bệ hạ, tốt xấu gì cũng cho bọn họ một đứa con gái, không tới nỗi rơi vào thảm cảnh tuyệt hậu. Đông Đức Hoàng hậu thống trị Thanh Hải Quốc, lấy nữ tử làm đầu. Cho nên sau khi sinh hạ nữ nhi, tâm tình vui sướng chẳng khác nào Sùng Đức bệ hạ được ôm con trai. Ngay khi thần trí thanh tỉnh, thoát khỏi… Chuyển ngữ: MicKể từ sau khi An Bình điện hạ hào phóng bày tỏ ý muốn đem Tật Phong tặng cho Lưu Tự, văn võ khắp triều đều bắt đầu đồn đại một tin—phò mã gần như đã quyết định rồi.Thoáng chốc cả triều đều vui mừng, các công tử độ tuổi tương xứng nhao nhao chạy trốn biết tin, cơ hồ mừng đến phát khóc. Chúng đại thần trong triều trước nay duy trì thái độ phản đối đối với việc An Bình chấp chính cũng có chút lắng dịu, công tử của chúng ta coi như an phận rồi.Mà người phấn khởi nhất trong đó chính là người đương nhậm chức Lễ bộ thượng thư – Trương đại nhân.Từ sau khi Sùng Đức bệ hạ giao nhiệm vụ kén rể vinh quang cho ông, cho tới bây giờ không chút tiến triển, ông áy náy hổ thẹn không thôi. Bây giờ nghe được tin này, nhất thời có một loại cảm giác như gió xuân ấm áp táp vào mặt thúc giục ông hăn hái, ngăn cũng ngăn không được. Vì vậy mới tinh mơ, ông đã vội vội vàng vàng xồng xộc đến Ngự thư phòng, định xin ý kiến của An Bình điện hạ một chút, đặng chuẩn bị chu tất cho hôn sự sắp tới.Ai ngờ vừa bước vào cửa đã bắt gặp An Bình điện hạ cầm cán bút không ngừng thở dài.“Điện hạ, xảy ra việc gì ư?” Trương đại nhân là người đa cảm, rất dễ bị ảnh hưởng bởi người xung quanh, thế nên vừa thấy dáng vẻ nàng như vậy, bản thân nhất thời cũng ủ rũ hết phân nửa.An Bình nhướng mí mắt, phiền muộn lắc đầu: “Aizzz, đừng nhắc tới, đối với nó, bổn cung vẫn luôn yêu thương có thừa, sao một chút chuyện vặt vĩnh còn phát cáu chứ?”Trương đại nhân kinh ngạc, lẽ nào bên này vừa nghe được tin tốt, phía Lưu Thiếu phó đã xảy ra chuyện gì rồi?“Điện hạ, có cần lão thần đi khuyên thử?”“Hửm?” An Bình thành thật ngẫm nghĩ một lúc, lại lắc đầu: “Quên đi, nó trước giờ chỉ nghe lời của bổn cung, người khác quản không được đâu.”Trương đại nhân hít một ngụm khí lạnh, An Bình điện hạ quả nhiên khí phách,không nói tới việc chưa tới một tháng đã bắt được Thiếu phó đại nhân, mà còn trực tiếp bắt đầu “quản giáo”.Ông cố nén kinh ngạc, nói: “Vậy…..Điện hạ tính như thế nào?” Hôn sự rốt cuộc liệu còn có hi vọng hay không a?“Thôi, đừng nói chuyện này nữa.” An Bình gác bút nhìn ông: “Trương đại nhân đến đây có việc gì muốn bẩm báo?”Aizzz, tâm tình Ngài đều lộ hết như vậy, còn bẩm cái gì nữa chứ? Trương đại nhân vô lực lắc đầu, nhanh chóng hành lễ rồi cáo lui.Bệ hạ, lão thần hổ thẹn với ngài a……….>_