Tác giả:

Tiếng nổ lớn liên tiếp của bom và tiếng la hét đầy sợ hãi cùng vang lên đồng thời... Còn chưa rõ điều gì đang xảy ra, lòng ngực đau quặn lên, cô chìm trong bóng tối vô thức, đột nhiên, có tiếng bước chân, tiếng cười gằn, giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn vang lên đều đều bên tai cô, câu nói nhuốm đầy sự lạnh lẽo vô tình được thốt ra từ chính người cô luôn kính gọi cha nuôi-người mà cô cứ nghĩ rất yêu thương cô: Hừ!Muốn rời đi?!Nghĩ cũng đừng nghĩ.Ta đã dùng không được ngươi thì chỉ còn cách hủy đi ngươi, con gái ngoan của ta hahaha... Nếu còn có thể, cô nhất định sẽ vỗ tay thật to sau đó nói: Mười mấy năm qua ông diễn thật hay, đạt đến nỗi bản thân tôi còn phải công nhận ông là một con hát trời sinh... Nhưng cô đã hoàn toàn chìm vào trong bóng tối vô thức, cô cứ nghĩ mình đã chết nhưng không ngờ khi cô tỉnh lại, tuy xung quanh vẫn tối đen nhưng cô vẫn cảm thấy được chút ấm áp lẫn ẩm thấp. .................................... Lúc này, ở bên ngoài các bác sĩ y tá vừa cố…

Truyện chữ