Tác giả:

Tiếng nổ lớn liên tiếp của bom và tiếng la hét đầy sợ hãi cùng vang lên đồng thời... Còn chưa rõ điều gì đang xảy ra, lòng ngực đau quặn lên, cô chìm trong bóng tối vô thức, đột nhiên, có tiếng bước chân, tiếng cười gằn, giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn vang lên đều đều bên tai cô, câu nói nhuốm đầy sự lạnh lẽo vô tình được thốt ra từ chính người cô luôn kính gọi cha nuôi-người mà cô cứ nghĩ rất yêu thương cô: Hừ!Muốn rời đi?!Nghĩ cũng đừng nghĩ.Ta đã dùng không được ngươi thì chỉ còn cách hủy đi ngươi, con gái ngoan của ta hahaha... Nếu còn có thể, cô nhất định sẽ vỗ tay thật to sau đó nói: Mười mấy năm qua ông diễn thật hay, đạt đến nỗi bản thân tôi còn phải công nhận ông là một con hát trời sinh... Nhưng cô đã hoàn toàn chìm vào trong bóng tối vô thức, cô cứ nghĩ mình đã chết nhưng không ngờ khi cô tỉnh lại, tuy xung quanh vẫn tối đen nhưng cô vẫn cảm thấy được chút ấm áp lẫn ẩm thấp. .................................... Lúc này, ở bên ngoài các bác sĩ y tá vừa cố…

Chương 6: Sinh thần đầu tiên

Bảo Bối Sát Thủ Của Thiếu GiaTác giả: Mèo lunarTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTiếng nổ lớn liên tiếp của bom và tiếng la hét đầy sợ hãi cùng vang lên đồng thời... Còn chưa rõ điều gì đang xảy ra, lòng ngực đau quặn lên, cô chìm trong bóng tối vô thức, đột nhiên, có tiếng bước chân, tiếng cười gằn, giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn vang lên đều đều bên tai cô, câu nói nhuốm đầy sự lạnh lẽo vô tình được thốt ra từ chính người cô luôn kính gọi cha nuôi-người mà cô cứ nghĩ rất yêu thương cô: Hừ!Muốn rời đi?!Nghĩ cũng đừng nghĩ.Ta đã dùng không được ngươi thì chỉ còn cách hủy đi ngươi, con gái ngoan của ta hahaha... Nếu còn có thể, cô nhất định sẽ vỗ tay thật to sau đó nói: Mười mấy năm qua ông diễn thật hay, đạt đến nỗi bản thân tôi còn phải công nhận ông là một con hát trời sinh... Nhưng cô đã hoàn toàn chìm vào trong bóng tối vô thức, cô cứ nghĩ mình đã chết nhưng không ngờ khi cô tỉnh lại, tuy xung quanh vẫn tối đen nhưng cô vẫn cảm thấy được chút ấm áp lẫn ẩm thấp. .................................... Lúc này, ở bên ngoài các bác sĩ y tá vừa cố… Hôm ấy, cả học viện đều chìm trong không khí tươi vui, người đến xe ngừng tấp nập, người làm làm việc không ngơi tay...Cả người trong gia tộc cũng phải vừa đón khách nhân vừa cười mừng liên tục không ngừng nghỉ.Bản nhạc “Kiss the rain” vang rộng khắp mọi ngóc ngách của buổi tiệc...Quà mừng cũng nhiều không kể xiết: Từ cặp trực thăng quân dụng, cặp phi thuyền đến xe oto, moto...đều là bản limited...Hay quà mừng, trang sức, quần áo...cũng đều rất quý giá đắt tiền.Ở ngay nơi vào chính đặt hai máy quét thẻ, và nó là thứ khiến cô không thể rời mắt được, bởi vì, việc chính mắt nhìn thấy túi tiền cứ tăng lên không ngừng thật CMN khoái hoạt mà...Mà cô cũng không lo đói bụng hay khát nước bởi vì từ đầu đã có anh kè kè bên cạnh đút nước, thức ăn cho.Và phần quan trọng nhất cũng đến, “chọn nghề cho tương lai”, bà nội bế anh trai Ngôn Ngôn đặt lên chiếc bàn chứa rất nhiều thứ, sau 1 giây đắn đo, tiền trên bàn đều bị anh thu về dưới mông khiến mọi người không nhịn được cười, lần càn quét thứ hai, trong ngực anh chính là micro, viết và tấm ảnh...-Cái này ai chuẩn bị vậy?!Khóe miệng giật giật...-Ách...Xin lỗi ngày, vừa nãy nó hết pin, tôi chỉ định đặt tạm ở đó, nhưng sau đó lại quên bẵng đi...-Được rồi!Không sao, không sao..............................................................Đến khi tới lượt cô được đặt xuống bàn, sau 1 giây cân nhắc, cô liền gom hết đống tiền về sau lưng rồi lại hướng về cây súng và con dao găm ở sát mép bàn.Trong khi đó mọi người đều có chung 1 ý nghĩ khi thấy cả anh trai Ngôn Ngôn và cô đều bắt tiền trước tiên:“Gia tộc La Sinh Nhược lại có thêm 2 tiểu tham tiền nữa rồi...Sao con người ta có thể sống nỗi đây?!”Ôm được con dao găm và cây súng, cô thật muốn rơi nước mắt, cũng đã gần 1 năm cô không đụng đến chúng...-Hơ hơ.Những thứ này cũng đừng nói là đặt nhằm chỗ chứ?!-Là con chuẩn bị, nhưng thiệt không ngờ tiểu bảo bối lại bắt chúng thật.Hắc...Thấy trán mọi người đều xuất hiện ngã tư ông liền nuốt âm thanh đáng khinh còn lại vào trong.(Còn tiếp, sẽ bù sau nha m.n!Máy tính mình hư bp, chỉ có thể sài on-sreen keyboard nên không nhiều)

Hôm ấy, cả học viện đều chìm trong không khí tươi vui, người đến xe ngừng tấp nập, người làm làm việc không ngơi tay...Cả người trong gia tộc cũng phải vừa đón khách nhân vừa cười mừng liên tục không ngừng nghỉ.

Bản nhạc “Kiss the rain” vang rộng khắp mọi ngóc ngách của buổi tiệc...

Quà mừng cũng nhiều không kể xiết: Từ cặp trực thăng quân dụng, cặp phi thuyền đến xe oto, moto...đều là bản limited...Hay quà mừng, trang sức, quần áo...cũng đều rất quý giá đắt tiền.

Ở ngay nơi vào chính đặt hai máy quét thẻ, và nó là thứ khiến cô không thể rời mắt được, bởi vì, việc chính mắt nhìn thấy túi tiền cứ tăng lên không ngừng thật CMN khoái hoạt mà...Mà cô cũng không lo đói bụng hay khát nước bởi vì từ đầu đã có anh kè kè bên cạnh đút nước, thức ăn cho.

Và phần quan trọng nhất cũng đến, “chọn nghề cho tương lai”, bà nội bế anh trai Ngôn Ngôn đặt lên chiếc bàn chứa rất nhiều thứ, sau 1 giây đắn đo, tiền trên bàn đều bị anh thu về dưới mông khiến mọi người không nhịn được cười, lần càn quét thứ hai, trong ngực anh chính là micro, viết và tấm ảnh...

-Cái này ai chuẩn bị vậy?!Khóe miệng giật giật...

-Ách...Xin lỗi ngày, vừa nãy nó hết pin, tôi chỉ định đặt tạm ở đó, nhưng sau đó lại quên bẵng đi...

-Được rồi!Không sao, không sao...

...........................................................

Đến khi tới lượt cô được đặt xuống bàn, sau 1 giây cân nhắc, cô liền gom hết đống tiền về sau lưng rồi lại hướng về cây súng và con dao găm ở sát mép bàn.Trong khi đó mọi người đều có chung 1 ý nghĩ khi thấy cả anh trai Ngôn Ngôn và cô đều bắt tiền trước tiên:

“Gia tộc La Sinh Nhược lại có thêm 2 tiểu tham tiền nữa rồi...Sao con người ta có thể sống nỗi đây?!”

Ôm được con dao găm và cây súng, cô thật muốn rơi nước mắt, cũng đã gần 1 năm cô không đụng đến chúng...

-Hơ hơ.Những thứ này cũng đừng nói là đặt nhằm chỗ chứ?!

-Là con chuẩn bị, nhưng thiệt không ngờ tiểu bảo bối lại bắt chúng thật.Hắc...Thấy trán mọi người đều xuất hiện ngã tư ông liền nuốt âm thanh đáng khinh còn lại vào trong.

(Còn tiếp, sẽ bù sau nha m.n!Máy tính mình hư bp, chỉ có thể sài on-sreen keyboard nên không nhiều)

Bảo Bối Sát Thủ Của Thiếu GiaTác giả: Mèo lunarTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTiếng nổ lớn liên tiếp của bom và tiếng la hét đầy sợ hãi cùng vang lên đồng thời... Còn chưa rõ điều gì đang xảy ra, lòng ngực đau quặn lên, cô chìm trong bóng tối vô thức, đột nhiên, có tiếng bước chân, tiếng cười gằn, giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn vang lên đều đều bên tai cô, câu nói nhuốm đầy sự lạnh lẽo vô tình được thốt ra từ chính người cô luôn kính gọi cha nuôi-người mà cô cứ nghĩ rất yêu thương cô: Hừ!Muốn rời đi?!Nghĩ cũng đừng nghĩ.Ta đã dùng không được ngươi thì chỉ còn cách hủy đi ngươi, con gái ngoan của ta hahaha... Nếu còn có thể, cô nhất định sẽ vỗ tay thật to sau đó nói: Mười mấy năm qua ông diễn thật hay, đạt đến nỗi bản thân tôi còn phải công nhận ông là một con hát trời sinh... Nhưng cô đã hoàn toàn chìm vào trong bóng tối vô thức, cô cứ nghĩ mình đã chết nhưng không ngờ khi cô tỉnh lại, tuy xung quanh vẫn tối đen nhưng cô vẫn cảm thấy được chút ấm áp lẫn ẩm thấp. .................................... Lúc này, ở bên ngoài các bác sĩ y tá vừa cố… Hôm ấy, cả học viện đều chìm trong không khí tươi vui, người đến xe ngừng tấp nập, người làm làm việc không ngơi tay...Cả người trong gia tộc cũng phải vừa đón khách nhân vừa cười mừng liên tục không ngừng nghỉ.Bản nhạc “Kiss the rain” vang rộng khắp mọi ngóc ngách của buổi tiệc...Quà mừng cũng nhiều không kể xiết: Từ cặp trực thăng quân dụng, cặp phi thuyền đến xe oto, moto...đều là bản limited...Hay quà mừng, trang sức, quần áo...cũng đều rất quý giá đắt tiền.Ở ngay nơi vào chính đặt hai máy quét thẻ, và nó là thứ khiến cô không thể rời mắt được, bởi vì, việc chính mắt nhìn thấy túi tiền cứ tăng lên không ngừng thật CMN khoái hoạt mà...Mà cô cũng không lo đói bụng hay khát nước bởi vì từ đầu đã có anh kè kè bên cạnh đút nước, thức ăn cho.Và phần quan trọng nhất cũng đến, “chọn nghề cho tương lai”, bà nội bế anh trai Ngôn Ngôn đặt lên chiếc bàn chứa rất nhiều thứ, sau 1 giây đắn đo, tiền trên bàn đều bị anh thu về dưới mông khiến mọi người không nhịn được cười, lần càn quét thứ hai, trong ngực anh chính là micro, viết và tấm ảnh...-Cái này ai chuẩn bị vậy?!Khóe miệng giật giật...-Ách...Xin lỗi ngày, vừa nãy nó hết pin, tôi chỉ định đặt tạm ở đó, nhưng sau đó lại quên bẵng đi...-Được rồi!Không sao, không sao..............................................................Đến khi tới lượt cô được đặt xuống bàn, sau 1 giây cân nhắc, cô liền gom hết đống tiền về sau lưng rồi lại hướng về cây súng và con dao găm ở sát mép bàn.Trong khi đó mọi người đều có chung 1 ý nghĩ khi thấy cả anh trai Ngôn Ngôn và cô đều bắt tiền trước tiên:“Gia tộc La Sinh Nhược lại có thêm 2 tiểu tham tiền nữa rồi...Sao con người ta có thể sống nỗi đây?!”Ôm được con dao găm và cây súng, cô thật muốn rơi nước mắt, cũng đã gần 1 năm cô không đụng đến chúng...-Hơ hơ.Những thứ này cũng đừng nói là đặt nhằm chỗ chứ?!-Là con chuẩn bị, nhưng thiệt không ngờ tiểu bảo bối lại bắt chúng thật.Hắc...Thấy trán mọi người đều xuất hiện ngã tư ông liền nuốt âm thanh đáng khinh còn lại vào trong.(Còn tiếp, sẽ bù sau nha m.n!Máy tính mình hư bp, chỉ có thể sài on-sreen keyboard nên không nhiều)

Chương 6: Sinh thần đầu tiên