Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…
Chương 118: Tuyên vương cản đường
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Editor: Huynhnhu142Vân Thiên Vũ chính tâm chua đi ra ngoài, sau lưng Tiêu Cửu Uyên đột nhiên mở miệng: “Chờ một chút.”Vân Thiên Vũ lập tức cao hứng đứng lên, chẳng lẽ Tiêu Cửu Uyên lương tâm đại phát, định đem bạc cho nàng, nàng thật nhanh quay đầu nhìn về Tiêu Cửu Uyên: “Vương gia.”Tiêu Cửu Uyên nhìn cũng không nhìn nàng, một đôi phượng mâu nhìn một chiếc khăn trắng trên mặt đất, lãnh khốc nói: “Khăn của ngươi rớt.”Vân Thiên Vũ lập tức bị chọc tức rồi, mắt biến thành màu đen thiếu chút nữa té ngã xuống đất đi, cuối cùng hít sâu, bình tĩnh lại, một đường đi tới, nhặt lên khăn trắng trên đất, cũng không thèm nhìn tới Tiêu Cửu Uyên, xoay người đi ra ngoài, nàng sợ mình liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên, liền chỉ vào mũi của hắn mắng to.Đợi đến nàng đi ra ngoài, sau lưng vang lên thanh âm từ tính thuần túy của Tiêu Cửu Uyên: “Bạch Diệu, đưa Vân Đại tiểu thư ra phủ.””Vâng, vương gia.”Vân Thiên Vũ dẫn Họa Mi, một đường ra khỏi Ly thân vương phủ, đợi đến các nàng chủ tớ hai người ra khỏi Ly thân vương phủ, sau lưng đại môn ầm một tiếng đóng lại.Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn đại môn sau lưng, trong mắt vèo vèo mạo hiểm kiếm quang, Tiêu Cửu Uyên, sớm muộn có một ngày, ta sẽ hòa nhau ván này.Nàng nói xong quay đầu trầm giọng mở miệng: “Đi, trở về Vĩnh Ninh Hậu phủ.”Họa Mi đáp một tiếng, đi theo nàng hướng xe ngựa đi tới, chẳng qua là Vân Thiên Vũ đi vài bước, liền có chút đứng không vững, Họa Mi sợ hết hồn, vội vàng xông qua đỡ Vân Thiên Vũ: “Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?”Nàng ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Vũ, phát hiện Vân Thiên Vũ sắc mặt đặc biệt khó coi, Họa Mi lập tức lo lắng, cũng mau muốn khóc: “Tiểu thư, người sắc mặt thật là khó nhìn, có phải hay không Ly thân vương gia hắn khi dễ người.”Vân Thiên Vũ lắc đầu một cái, vốn là thân thể của nàng cũng không coi là quá tốt, hơn nữa hôm nay một ngày không có ăn cái gì, thân thể tự nhiên không tốt.Hơn nữa lúc trước đối mặt Tiêu Cửu Uyên, nàng nhưng là tập trung cả tinh thần đi đối phó hắn, hiện tại tinh thần cũng không tốt lắm.”Không có sao, chúng ta trở về đi thôi.”Vân Thiên Vũ leo lên xe ngựa, sau lưng Họa Mi vội vàng cũng leo lên, sau đó phân phó phu xe phía ngoài: “Trở về đi thôi.””Tốt.” Phu xe ngựa nhảy lên xe ngựa, đóng xe rời đi Ly thân vương phủ.Bất quá mới vừa chạy nhanh nửa con phố, xe ngựa đột nhiên hí giương lên vó trước, trước mặt phu xe ngựa vội vàng kéo ngựa khống chế ngựa.Dù là như thế này, trong xe ngựa Vân Thiên Vũ cùng Họa Mi cũng bị đụng phải mắt nổ đom đóm, đầu óc choáng váng.Họa Mi không nhịn được hướng phía ngoài phu xe ngựa phát giận: “Ngươi thế nào lái xe ngựa, làm hại tiểu thư thiếu chút nữa đụng vào đầu.”Phu xe ngựa vội vàng đáp lời: “Đại tiểu thư, không phải là lỗi của nô tài, là có người bất ngờ xông ra làm ngựa kinh sợ.””Người nào liều mạng lao ra a?”Họa Mi vén rèm nhìn ra phía ngoài, vừa đúng thấy một đạo bóng dáng tuấn tú cao lớn đi tới, liền u ám ánh trăng, nàng nhìn một cái liền nhận ra người này là Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch.Họa Mi không nhịn được cau mày nhìn chằm chằm Tiêu Thiên Dịch: “Tuyên vương điện hạ, người tốt nhất cản xe ngựa chúng ta làm cái gì.”Tiêu Thiên Dịch đứng ở ngoài xe ngựa, sắc mặt âm ngao chí cực đẩy Họa Mi ngăn ở trước cửa xe ngựa ra, hai mắt hắn lạnh lẽo vèo vèo nhìn Vân Thiên Vũ uể oải dựa trong xe ngựa, trầm giọng mở miệng.”Vân Thiên Vũ, ta muốn cùng ngươi nói chuyện một chút.”Vân Thiên Vũ sắc mặt không nói ra được lạnh băng, nàng đói bụng một ngày, hiện tại bụng hết sức đói, nàng chỉ muốn trở về ăn cái gì, không muốn để ý tới bất luận kẻ nào.”Tuyên vương gia, ngươi cho là giữa chúng ta còn có điều cần thiết để nói sao? Ngươi không phải nói ngươi vì Tuyết Nhi muốn giáo huấn ta sao? Được rồi, nơi này không có người, vương gia nếu như muốn hạ sát thủ, nhanh chóng hạ sát thủ, không thì liền cút cho ta.”P/s: Ngàn lần xin lỗi các nàng nha!!!
Editor: Huynhnhu142
Vân Thiên Vũ chính tâm chua đi ra ngoài, sau lưng Tiêu Cửu Uyên đột nhiên mở miệng: “Chờ một chút.”
Vân Thiên Vũ lập tức cao hứng đứng lên, chẳng lẽ Tiêu Cửu Uyên lương tâm
đại phát, định đem bạc cho nàng, nàng thật nhanh quay đầu nhìn về Tiêu
Cửu Uyên: “Vương gia.”
Tiêu Cửu Uyên nhìn cũng không nhìn
nàng, một đôi phượng mâu nhìn một chiếc khăn trắng trên mặt đất, lãnh
khốc nói: “Khăn của ngươi rớt.”
Vân Thiên Vũ lập tức bị chọc tức rồi, mắt biến thành màu đen thiếu chút nữa té ngã xuống đất đi,
cuối cùng hít sâu, bình tĩnh lại, một đường đi tới, nhặt lên khăn trắng
trên đất, cũng không thèm nhìn tới Tiêu Cửu Uyên, xoay người đi ra
ngoài, nàng sợ mình liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên, liền chỉ vào mũi của
hắn mắng to.
Đợi đến nàng đi ra ngoài, sau lưng vang lên
thanh âm từ tính thuần túy của Tiêu Cửu Uyên: “Bạch Diệu, đưa Vân Đại
tiểu thư ra phủ.”
”Vâng, vương gia.”
Vân Thiên
Vũ dẫn Họa Mi, một đường ra khỏi Ly thân vương phủ, đợi đến các nàng chủ tớ hai người ra khỏi Ly thân vương phủ, sau lưng đại môn ầm một tiếng
đóng lại.
Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn đại môn sau lưng, trong mắt vèo vèo mạo hiểm kiếm quang, Tiêu Cửu Uyên, sớm muộn có một ngày,
ta sẽ hòa nhau ván này.
Nàng nói xong quay đầu trầm giọng mở miệng: “Đi, trở về Vĩnh Ninh Hậu phủ.”
Họa Mi đáp một tiếng, đi theo nàng hướng xe ngựa đi tới, chẳng qua là Vân
Thiên Vũ đi vài bước, liền có chút đứng không vững, Họa Mi sợ hết hồn,
vội vàng xông qua đỡ Vân Thiên Vũ: “Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?”
Nàng ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Vũ, phát hiện Vân Thiên Vũ sắc mặt đặc biệt
khó coi, Họa Mi lập tức lo lắng, cũng mau muốn khóc: “Tiểu thư, người
sắc mặt thật là khó nhìn, có phải hay không Ly thân vương gia hắn khi dễ người.”
Vân Thiên Vũ lắc đầu một cái, vốn là thân thể của
nàng cũng không coi là quá tốt, hơn nữa hôm nay một ngày không có ăn cái gì, thân thể tự nhiên không tốt.
Hơn nữa lúc trước đối mặt
Tiêu Cửu Uyên, nàng nhưng là tập trung cả tinh thần đi đối phó hắn, hiện tại tinh thần cũng không tốt lắm.
”Không có sao, chúng ta trở về đi thôi.”
Vân Thiên Vũ leo lên xe ngựa, sau lưng Họa Mi vội vàng cũng leo lên, sau đó phân phó phu xe phía ngoài: “Trở về đi thôi.”
”Tốt.” Phu xe ngựa nhảy lên xe ngựa, đóng xe rời đi Ly thân vương phủ.
Bất quá mới vừa chạy nhanh nửa con phố, xe ngựa đột nhiên hí giương lên vó
trước, trước mặt phu xe ngựa vội vàng kéo ngựa khống chế ngựa.
Dù là như thế này, trong xe ngựa Vân Thiên Vũ cùng Họa Mi cũng bị đụng phải mắt nổ đom đóm, đầu óc choáng váng.
Họa Mi không nhịn được hướng phía ngoài phu xe ngựa phát giận: “Ngươi thế
nào lái xe ngựa, làm hại tiểu thư thiếu chút nữa đụng vào đầu.”
Phu xe ngựa vội vàng đáp lời: “Đại tiểu thư, không phải là lỗi của nô tài, là có người bất ngờ xông ra làm ngựa kinh sợ.”
”Người nào liều mạng lao ra a?”
Họa Mi vén rèm nhìn ra phía ngoài, vừa đúng thấy một đạo bóng dáng tuấn tú
cao lớn đi tới, liền u ám ánh trăng, nàng nhìn một cái liền nhận ra
người này là Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch.
Họa Mi không nhịn
được cau mày nhìn chằm chằm Tiêu Thiên Dịch: “Tuyên vương điện hạ, người tốt nhất cản xe ngựa chúng ta làm cái gì.”
Tiêu Thiên Dịch
đứng ở ngoài xe ngựa, sắc mặt âm ngao chí cực đẩy Họa Mi ngăn ở trước
cửa xe ngựa ra, hai mắt hắn lạnh lẽo vèo vèo nhìn Vân Thiên Vũ uể oải
dựa trong xe ngựa, trầm giọng mở miệng.
”Vân Thiên Vũ, ta muốn cùng ngươi nói chuyện một chút.”
Vân Thiên Vũ sắc mặt không nói ra được lạnh băng, nàng đói bụng một ngày,
hiện tại bụng hết sức đói, nàng chỉ muốn trở về ăn cái gì, không muốn để ý tới bất luận kẻ nào.
”Tuyên vương gia, ngươi cho là giữa
chúng ta còn có điều cần thiết để nói sao? Ngươi không phải nói ngươi vì Tuyết Nhi muốn giáo huấn ta sao? Được rồi, nơi này không có người,
vương gia nếu như muốn hạ sát thủ, nhanh chóng hạ sát thủ, không thì
liền cút cho ta.”
P/s: Ngàn lần xin lỗi các nàng nha!!!
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Editor: Huynhnhu142Vân Thiên Vũ chính tâm chua đi ra ngoài, sau lưng Tiêu Cửu Uyên đột nhiên mở miệng: “Chờ một chút.”Vân Thiên Vũ lập tức cao hứng đứng lên, chẳng lẽ Tiêu Cửu Uyên lương tâm đại phát, định đem bạc cho nàng, nàng thật nhanh quay đầu nhìn về Tiêu Cửu Uyên: “Vương gia.”Tiêu Cửu Uyên nhìn cũng không nhìn nàng, một đôi phượng mâu nhìn một chiếc khăn trắng trên mặt đất, lãnh khốc nói: “Khăn của ngươi rớt.”Vân Thiên Vũ lập tức bị chọc tức rồi, mắt biến thành màu đen thiếu chút nữa té ngã xuống đất đi, cuối cùng hít sâu, bình tĩnh lại, một đường đi tới, nhặt lên khăn trắng trên đất, cũng không thèm nhìn tới Tiêu Cửu Uyên, xoay người đi ra ngoài, nàng sợ mình liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên, liền chỉ vào mũi của hắn mắng to.Đợi đến nàng đi ra ngoài, sau lưng vang lên thanh âm từ tính thuần túy của Tiêu Cửu Uyên: “Bạch Diệu, đưa Vân Đại tiểu thư ra phủ.””Vâng, vương gia.”Vân Thiên Vũ dẫn Họa Mi, một đường ra khỏi Ly thân vương phủ, đợi đến các nàng chủ tớ hai người ra khỏi Ly thân vương phủ, sau lưng đại môn ầm một tiếng đóng lại.Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn đại môn sau lưng, trong mắt vèo vèo mạo hiểm kiếm quang, Tiêu Cửu Uyên, sớm muộn có một ngày, ta sẽ hòa nhau ván này.Nàng nói xong quay đầu trầm giọng mở miệng: “Đi, trở về Vĩnh Ninh Hậu phủ.”Họa Mi đáp một tiếng, đi theo nàng hướng xe ngựa đi tới, chẳng qua là Vân Thiên Vũ đi vài bước, liền có chút đứng không vững, Họa Mi sợ hết hồn, vội vàng xông qua đỡ Vân Thiên Vũ: “Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?”Nàng ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Vũ, phát hiện Vân Thiên Vũ sắc mặt đặc biệt khó coi, Họa Mi lập tức lo lắng, cũng mau muốn khóc: “Tiểu thư, người sắc mặt thật là khó nhìn, có phải hay không Ly thân vương gia hắn khi dễ người.”Vân Thiên Vũ lắc đầu một cái, vốn là thân thể của nàng cũng không coi là quá tốt, hơn nữa hôm nay một ngày không có ăn cái gì, thân thể tự nhiên không tốt.Hơn nữa lúc trước đối mặt Tiêu Cửu Uyên, nàng nhưng là tập trung cả tinh thần đi đối phó hắn, hiện tại tinh thần cũng không tốt lắm.”Không có sao, chúng ta trở về đi thôi.”Vân Thiên Vũ leo lên xe ngựa, sau lưng Họa Mi vội vàng cũng leo lên, sau đó phân phó phu xe phía ngoài: “Trở về đi thôi.””Tốt.” Phu xe ngựa nhảy lên xe ngựa, đóng xe rời đi Ly thân vương phủ.Bất quá mới vừa chạy nhanh nửa con phố, xe ngựa đột nhiên hí giương lên vó trước, trước mặt phu xe ngựa vội vàng kéo ngựa khống chế ngựa.Dù là như thế này, trong xe ngựa Vân Thiên Vũ cùng Họa Mi cũng bị đụng phải mắt nổ đom đóm, đầu óc choáng váng.Họa Mi không nhịn được hướng phía ngoài phu xe ngựa phát giận: “Ngươi thế nào lái xe ngựa, làm hại tiểu thư thiếu chút nữa đụng vào đầu.”Phu xe ngựa vội vàng đáp lời: “Đại tiểu thư, không phải là lỗi của nô tài, là có người bất ngờ xông ra làm ngựa kinh sợ.””Người nào liều mạng lao ra a?”Họa Mi vén rèm nhìn ra phía ngoài, vừa đúng thấy một đạo bóng dáng tuấn tú cao lớn đi tới, liền u ám ánh trăng, nàng nhìn một cái liền nhận ra người này là Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch.Họa Mi không nhịn được cau mày nhìn chằm chằm Tiêu Thiên Dịch: “Tuyên vương điện hạ, người tốt nhất cản xe ngựa chúng ta làm cái gì.”Tiêu Thiên Dịch đứng ở ngoài xe ngựa, sắc mặt âm ngao chí cực đẩy Họa Mi ngăn ở trước cửa xe ngựa ra, hai mắt hắn lạnh lẽo vèo vèo nhìn Vân Thiên Vũ uể oải dựa trong xe ngựa, trầm giọng mở miệng.”Vân Thiên Vũ, ta muốn cùng ngươi nói chuyện một chút.”Vân Thiên Vũ sắc mặt không nói ra được lạnh băng, nàng đói bụng một ngày, hiện tại bụng hết sức đói, nàng chỉ muốn trở về ăn cái gì, không muốn để ý tới bất luận kẻ nào.”Tuyên vương gia, ngươi cho là giữa chúng ta còn có điều cần thiết để nói sao? Ngươi không phải nói ngươi vì Tuyết Nhi muốn giáo huấn ta sao? Được rồi, nơi này không có người, vương gia nếu như muốn hạ sát thủ, nhanh chóng hạ sát thủ, không thì liền cút cho ta.”P/s: Ngàn lần xin lỗi các nàng nha!!!