Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…
Chương 201: Mỹ nhân như vẽ
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Trong phòng, Vân Thiên Vũ tâm tình rất tốt, cho nên mặc kệ Tiểu Anh, nàng giơ tay lên sờ sờ mặt của mình, tay chạm vào chính là da thịt nhu thuận bóng loáng, sờ lên giống như trứng gà bóc vỏ trơn mềm, cảm giác không nói ra được.Vân Thiên Vũ nghĩ đến trước dùng Ngọc Phu Đan, xem ra Ngọc Phu Đan quả thật lợi hại, hơn nữa lúc nàng dùng thấy rất rõ ràng, phía trên có đan văn, là thượng phẩm đan dược.Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa thật nhanh nhìn cánh tay của mình, sau đó dùng cái tay còn lại kéo y phục, chỉ thấy vết sẹo nhợt nhạt đã hoàn toàn biến mất không thấy, những vết sẹo hồng hồng kia, hoàn toàn tróc ra, nàng bây giờ giống như được thay da đổi thịt.Hơn nữa bởi vì phục dụng Ngọc Phu Đan, da vẻ dường như so với trước tốt hơn, vừa trắng trẻo vừa non mềm, Vân Thiên Vũ càng nghĩ càng cao hứng, lập tức nói với Họa Mi: "Đem gương đồng tới, ta xem một chút."Kể từ khi chuyển kiếp tới nay, nàng còn không có chân chính xem qua dung mạo của mình đây, mặc dù trong đầu có một chút ấn tượng, cũng đều là xanh xao vàng vọt, giống như không biết bao nhiêu ngày chưa ăn cơm.Nhưng kể từ nàng xuyên qua tới, người của Vĩnh Ninh Hậu phủ không dám trêu chọc nàng, hơn nữa lúc trước Tiêu Thiên Dịch tặng không ít dược liệu tới đây, nàng hảo hảo điều bổ thân thể, cho nên nàng bây giờ so với trước kia có thịt hơn rất nhiều, hơn nữa hiện tại các vết sẹo trên mặt trên người đã biến mất, tin tưởng cũng sẽ không quá kém.Trong phòng Họa Mi đáp một tiếng, cao hứng chạy qua một bên mang một gương đồng tới đây, sau đó hướng về phía Vân Thiên Vũ theo đi qua.Vân Thiên Vũ nhìn về gương đồng, mặc dù có chút mơ hồ, nhưng vẫn như cũ có thể thấy rõ ràng nữ tử trong gương đồng, da thịt vô cùng mịn màng, bóng loáng như dương chi bạch ngọc, mày đen xinh đẹp, cong cong như nhành liễu diệp, dưới lông mi cong vút mâu quang phảng phất như suối trong veo, cộng thêm khí tức lạnh lẽo, làm cho người ta liếc mắt nhìn, giống như có hơi lạnh xông tới mặt, cả người không nói ra được sảng khoái.Dưới đôi mắt trong trẻo hữu thần là chiếc mũi cao tinh tế, đôi môi đỏ thắm gợi cảm, cả khuôn mặt không nói ra được thanh lệ tinh xảo, hơn nữa thần sắc của nàng lạnh nhạt, cùng với tu luyện linh khí, cho nên cả người nhìn qua, mang theo một cỗ linh khí rung động lòng người, thật giống như hoa Phù Dung mới vừa nổi trên mặt nước.Vân Thiên Vũ thấy thế ngẩn ngơ, nàng cho rằng dáng dấp sẽ không quá kém, bởi vì Họa Mi cùng đám người Tiểu Linh Đang khen quá mức khoa trương, cũng sẽ không đem một xấu xí nữ khen xinh đẹp đến như vậy.Nhưng bây giờ thấy chân chính dung nhan, nàng thật đúng là có chút không thích ứng, so với kiếp trước của nàng, gương mặt này còn đẹp hơn rất nhiều.Trong phòng, Họa Mi cùng Tiểu Linh Đang vô cùng phấn khởi mở miệng nói."Tiểu thư, ta nói không sai chứ, dáng vẻ của người thật là đẹp mắt, ta nghĩ thiên hạ này ít có nữ nhân nào có thể so sánh với dung mạo của tiểu thư, hừ, hơn nữa tiểu thư để cho Tuyên vương điện hạ xem một chút, hắn ban đầu mang tiểu thư để đổi lấy nhị tiểu thư có bao nhiêu thua thiệt."Họa Mi nghĩ tới đây cái, trong lòng hả giận không ít.Một bên Tiểu Linh Đang cũng liền gật đầu: "Đúng vậy, Họa Mi ngươi nói rất đúng, để cho đám người dám khi dễ Vân tỷ tỷ hối hận, còn có cũng nên để cho Ly thân vương gia nhìn một chút, để cho hắn hối hận, lúc trước hắn ghét bỏ gọi Vân tỷ tỷ xấu xí, hừ."Điêu Gia và Tiểu Anh liên tiếp gật đầu, bày tỏ rằng bọn nó đồng ý với những gì Họa Mi cùng Tiểu Linh Đang nói.Vân Thiên Vũ nhìn mấy người trong phòng, cuối cùng nhàn nhạt cười ý bảo Họa Mi đem gương đồng cất đi.Đợi đến Họa Mi dọn xong gương đồng đi tới, Vân Thiên Vũ không nhanh không chậm nói: "Về chuyện dung mạo của ta khôi phục như cũ, tạm thời chớ nói ra ngoài."
Trong phòng, Vân Thiên Vũ tâm tình rất tốt, cho nên mặc kệ Tiểu Anh, nàng giơ tay lên sờ sờ mặt của mình, tay chạm vào chính là da thịt nhu thuận bóng loáng, sờ lên giống như trứng gà bóc vỏ trơn mềm, cảm giác không nói ra được.
Vân Thiên Vũ nghĩ đến trước dùng Ngọc Phu Đan, xem ra Ngọc Phu Đan quả thật lợi hại, hơn nữa lúc nàng dùng thấy rất rõ ràng, phía trên có đan văn, là thượng phẩm đan dược.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa thật nhanh nhìn cánh tay của mình, sau đó dùng cái tay còn lại kéo y phục, chỉ thấy vết sẹo nhợt nhạt đã hoàn toàn biến mất không thấy, những vết sẹo hồng hồng kia, hoàn toàn tróc ra, nàng bây giờ giống như được thay da đổi thịt.
Hơn nữa bởi vì phục dụng Ngọc Phu Đan, da vẻ dường như so với trước tốt hơn, vừa trắng trẻo vừa non mềm, Vân Thiên Vũ càng nghĩ càng cao hứng, lập tức nói với Họa Mi: "Đem gương đồng tới, ta xem một chút."
Kể từ khi chuyển kiếp tới nay, nàng còn không có chân chính xem qua dung mạo của mình đây, mặc dù trong đầu có một chút ấn tượng, cũng đều là xanh xao vàng vọt, giống như không biết bao nhiêu ngày chưa ăn cơm.
Nhưng kể từ nàng xuyên qua tới, người của Vĩnh Ninh Hậu phủ không dám trêu chọc nàng, hơn nữa lúc trước Tiêu Thiên Dịch tặng không ít dược liệu tới đây, nàng hảo hảo điều bổ thân thể, cho nên nàng bây giờ so với trước kia có thịt hơn rất nhiều, hơn nữa hiện tại các vết sẹo trên mặt trên người đã biến mất, tin tưởng cũng sẽ không quá kém.
Trong phòng Họa Mi đáp một tiếng, cao hứng chạy qua một bên mang một gương đồng tới đây, sau đó hướng về phía Vân Thiên Vũ theo đi qua.
Vân Thiên Vũ nhìn về gương đồng, mặc dù có chút mơ hồ, nhưng vẫn như cũ có thể thấy rõ ràng nữ tử trong gương đồng, da thịt vô cùng mịn màng, bóng loáng như dương chi bạch ngọc, mày đen xinh đẹp, cong cong như nhành liễu diệp, dưới lông mi cong vút mâu quang phảng phất như suối trong veo, cộng thêm khí tức lạnh lẽo, làm cho người ta liếc mắt nhìn, giống như có hơi lạnh xông tới mặt, cả người không nói ra được sảng khoái.
Dưới đôi mắt trong trẻo hữu thần là chiếc mũi cao tinh tế, đôi môi đỏ thắm gợi cảm, cả khuôn mặt không nói ra được thanh lệ tinh xảo, hơn nữa thần sắc của nàng lạnh nhạt, cùng với tu luyện linh khí, cho nên cả người nhìn qua, mang theo một cỗ linh khí rung động lòng người, thật giống như hoa Phù Dung mới vừa nổi trên mặt nước.
Vân Thiên Vũ thấy thế ngẩn ngơ, nàng cho rằng dáng dấp sẽ không quá kém, bởi vì Họa Mi cùng đám người Tiểu Linh Đang khen quá mức khoa trương, cũng sẽ không đem một xấu xí nữ khen xinh đẹp đến như vậy.
Nhưng bây giờ thấy chân chính dung nhan, nàng thật đúng là có chút không thích ứng, so với kiếp trước của nàng, gương mặt này còn đẹp hơn rất nhiều.
Trong phòng, Họa Mi cùng Tiểu Linh Đang vô cùng phấn khởi mở miệng nói.
"Tiểu thư, ta nói không sai chứ, dáng vẻ của người thật là đẹp mắt, ta nghĩ thiên hạ này ít có nữ nhân nào có thể so sánh với dung mạo của tiểu thư, hừ, hơn nữa tiểu thư để cho Tuyên vương điện hạ xem một chút, hắn ban đầu mang tiểu thư để đổi lấy nhị tiểu thư có bao nhiêu thua thiệt."
Họa Mi nghĩ tới đây cái, trong lòng hả giận không ít.
Một bên Tiểu Linh Đang cũng liền gật đầu: "Đúng vậy, Họa Mi ngươi nói rất đúng, để cho đám người dám khi dễ Vân tỷ tỷ hối hận, còn có cũng nên để cho Ly thân vương gia nhìn một chút, để cho hắn hối hận, lúc trước hắn ghét bỏ gọi Vân tỷ tỷ xấu xí, hừ."
Điêu Gia và Tiểu Anh liên tiếp gật đầu, bày tỏ rằng bọn nó đồng ý với những gì Họa Mi cùng Tiểu Linh Đang nói.
Vân Thiên Vũ nhìn mấy người trong phòng, cuối cùng nhàn nhạt cười ý bảo Họa Mi đem gương đồng cất đi.
Đợi đến Họa Mi dọn xong gương đồng đi tới, Vân Thiên Vũ không nhanh không chậm nói: "Về chuyện dung mạo của ta khôi phục như cũ, tạm thời chớ nói ra ngoài."
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Trong phòng, Vân Thiên Vũ tâm tình rất tốt, cho nên mặc kệ Tiểu Anh, nàng giơ tay lên sờ sờ mặt của mình, tay chạm vào chính là da thịt nhu thuận bóng loáng, sờ lên giống như trứng gà bóc vỏ trơn mềm, cảm giác không nói ra được.Vân Thiên Vũ nghĩ đến trước dùng Ngọc Phu Đan, xem ra Ngọc Phu Đan quả thật lợi hại, hơn nữa lúc nàng dùng thấy rất rõ ràng, phía trên có đan văn, là thượng phẩm đan dược.Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa thật nhanh nhìn cánh tay của mình, sau đó dùng cái tay còn lại kéo y phục, chỉ thấy vết sẹo nhợt nhạt đã hoàn toàn biến mất không thấy, những vết sẹo hồng hồng kia, hoàn toàn tróc ra, nàng bây giờ giống như được thay da đổi thịt.Hơn nữa bởi vì phục dụng Ngọc Phu Đan, da vẻ dường như so với trước tốt hơn, vừa trắng trẻo vừa non mềm, Vân Thiên Vũ càng nghĩ càng cao hứng, lập tức nói với Họa Mi: "Đem gương đồng tới, ta xem một chút."Kể từ khi chuyển kiếp tới nay, nàng còn không có chân chính xem qua dung mạo của mình đây, mặc dù trong đầu có một chút ấn tượng, cũng đều là xanh xao vàng vọt, giống như không biết bao nhiêu ngày chưa ăn cơm.Nhưng kể từ nàng xuyên qua tới, người của Vĩnh Ninh Hậu phủ không dám trêu chọc nàng, hơn nữa lúc trước Tiêu Thiên Dịch tặng không ít dược liệu tới đây, nàng hảo hảo điều bổ thân thể, cho nên nàng bây giờ so với trước kia có thịt hơn rất nhiều, hơn nữa hiện tại các vết sẹo trên mặt trên người đã biến mất, tin tưởng cũng sẽ không quá kém.Trong phòng Họa Mi đáp một tiếng, cao hứng chạy qua một bên mang một gương đồng tới đây, sau đó hướng về phía Vân Thiên Vũ theo đi qua.Vân Thiên Vũ nhìn về gương đồng, mặc dù có chút mơ hồ, nhưng vẫn như cũ có thể thấy rõ ràng nữ tử trong gương đồng, da thịt vô cùng mịn màng, bóng loáng như dương chi bạch ngọc, mày đen xinh đẹp, cong cong như nhành liễu diệp, dưới lông mi cong vút mâu quang phảng phất như suối trong veo, cộng thêm khí tức lạnh lẽo, làm cho người ta liếc mắt nhìn, giống như có hơi lạnh xông tới mặt, cả người không nói ra được sảng khoái.Dưới đôi mắt trong trẻo hữu thần là chiếc mũi cao tinh tế, đôi môi đỏ thắm gợi cảm, cả khuôn mặt không nói ra được thanh lệ tinh xảo, hơn nữa thần sắc của nàng lạnh nhạt, cùng với tu luyện linh khí, cho nên cả người nhìn qua, mang theo một cỗ linh khí rung động lòng người, thật giống như hoa Phù Dung mới vừa nổi trên mặt nước.Vân Thiên Vũ thấy thế ngẩn ngơ, nàng cho rằng dáng dấp sẽ không quá kém, bởi vì Họa Mi cùng đám người Tiểu Linh Đang khen quá mức khoa trương, cũng sẽ không đem một xấu xí nữ khen xinh đẹp đến như vậy.Nhưng bây giờ thấy chân chính dung nhan, nàng thật đúng là có chút không thích ứng, so với kiếp trước của nàng, gương mặt này còn đẹp hơn rất nhiều.Trong phòng, Họa Mi cùng Tiểu Linh Đang vô cùng phấn khởi mở miệng nói."Tiểu thư, ta nói không sai chứ, dáng vẻ của người thật là đẹp mắt, ta nghĩ thiên hạ này ít có nữ nhân nào có thể so sánh với dung mạo của tiểu thư, hừ, hơn nữa tiểu thư để cho Tuyên vương điện hạ xem một chút, hắn ban đầu mang tiểu thư để đổi lấy nhị tiểu thư có bao nhiêu thua thiệt."Họa Mi nghĩ tới đây cái, trong lòng hả giận không ít.Một bên Tiểu Linh Đang cũng liền gật đầu: "Đúng vậy, Họa Mi ngươi nói rất đúng, để cho đám người dám khi dễ Vân tỷ tỷ hối hận, còn có cũng nên để cho Ly thân vương gia nhìn một chút, để cho hắn hối hận, lúc trước hắn ghét bỏ gọi Vân tỷ tỷ xấu xí, hừ."Điêu Gia và Tiểu Anh liên tiếp gật đầu, bày tỏ rằng bọn nó đồng ý với những gì Họa Mi cùng Tiểu Linh Đang nói.Vân Thiên Vũ nhìn mấy người trong phòng, cuối cùng nhàn nhạt cười ý bảo Họa Mi đem gương đồng cất đi.Đợi đến Họa Mi dọn xong gương đồng đi tới, Vân Thiên Vũ không nhanh không chậm nói: "Về chuyện dung mạo của ta khôi phục như cũ, tạm thời chớ nói ra ngoài."