Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…
Chương 208: Vô tình gặp gỡ thái tử
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Vân Thiên Vũ mang theo Tiểu Linh Đang và Điêu Gia đi qua hai con đường, tìm được một chỗ mướn xe ngựa, sau đó thuê một chiếc xe ngựa.Xe ngựa thuận lợi một đường chạy thẳng tới phòng đấu giá Huyền Thiên.Phòng đấu giá Huyền Thiên có vị trí tương đối phồn hoa ở kinh đô Đông Ly quốc, lúc này bóng đêm dày đặc, trên đường rất nhiều tiểu thương bán hàng đang mời khách, người đi đường thỉnh thoảng chọn đồ, cả bóng đêm có vẻ náo nhiệt mà bận rộn.Vân Thiên Vũ nghiêng người tựa vào vách ở trên xe ngựa, cũng không để ý tới cảnh tượng bên ngoài náo nhiệt, mà là tính toán vào phòng đấu giá Huyền Thiên như thế nào, nên bán đan dược gì, những đan dược đối với nàng mà nói không cần đến.Đan dược không cần thiết trước đem nó lấy ra bán.Vân Thiên Vũ đối với phía ngoài náo nhiệt không có hứng thú, Tiểu Anh trong Phượng Linh Giới lại hết sức cảm thấy hứng thú, thỉnh thoảng kêu: “Chủ tử, ta muốn ra ngoài, ta muốn ra ngoài.”Vân Thiên Vũ nghe được nàng luôn luôn ở trong thân thể của nàng la hét, có chút phiền, liền dụng ý mở Phượng Linh Giới ra.Tiểu Anh bay ra, lúc nó nhìn thấy cảnh náo nhiệt như thế, sớm bay ra ngoài xem rồi.Tiểu Linh Đang cùng Điêu Gia cũng không an phận vén rèm ra nhìn quanh bên ngoài.Vân Thiên Vũ nhìn mọi người ở bên cạnh, hết sức im lặng suy nghĩ, nàng thế nào có một loại cảm giác mang theo một đám hài tử đi ra ngoài a.Xe ngựa một đường vững vàng đi đến trước cửa phòng đấu giá Huyền Thiên.Phòng đấu giá Huyền Thiên Vân Thiên Vũ từng đi tới, cho nên hết sức quen thuộc, nàng cùng Tiểu Linh Đang xuống xe ngựa, phân phó Điêu Gia cùng Tiểu Anh lưu ở bên ngoài.Nàng chính là phòng ngừa gặp người của phòng đấu giá Huyền Thiên, bởi vì những người đó đã từng nhìn thấy Điêu Gia, bây giờ thấy Điêu Gia liền sẽ nghĩ tới nàng.Nàng không muốn tiết lộ thân phận của mình, cho nên để Điêu Gia và Tiểu Anh lưu ở bên ngoài, còn nàng và Tiểu Linh Đang đi vào trong.Bên trong phòng đấu giá Huyền Thiên không có người, hết sức vắng lạnh.Không giống không khí náo nhiệt như ngày bán đấu giá, không có người nào tới đây, nếu như có người, phần lớn cũng là gửi bán đồ.Bên trong đại sảnh, có người thấy Vân Thiên Vũ tới đây, vội vàng nghênh tới đây chào hỏi.“Vị khách nhân này, có gì cần ta giúp ngươi làm sao?”Vân Thiên Vũ đè thấp giọng, chậm rãi mở miệng: “Các ngươi nơi này thu mua đan dược sao?”“Thu mua đan dược?” Hỏa Kế ngây ngẩn cả người, bởi vì người bình thường đều là gửi bán, mà không phải hỏi bọn hắn có thu hay không cấu, điều này làm cho hắn không có biện pháp làm chủ, cho nên ngắm nói với Vân Thiên Vũ: “Khách nhân xin chờ một chút, ta đi mời quản sự tới đây.”“Hảo, ngươi đi đi.”Vân Thiên Vũ gật đầu, ý bảo Hỏa Kế đi xin phép người quản sự, mà nàng ở trong đại sảnh nhàm chán đến chết quan sát bốn phía, buổi tối một người khách cũng không có, có vẻ hết sức vắng lạnh, hơn nữa đại sảnh là dùng tới chiêu đãi khách khứa, trừ một bàn ghế cũng không có đồ vật gì khác.Vân Thiên Vũ đang nhàm chán nhìn, đột nhiên nghe được sau lưng vang lên tiếng bước chân, nàng cho rằng là chưỡng quỹ của phòng đấu giá Huyền Thiên, cho nên vội vàng quay đầu nhìn sang, không nghĩ tới chạm mặt là một người y phục hoa lệ đắc tiền, người đi đầu một thân cẩm bào minh hoàng, giở tay nhấc chân không nói ra được tao nhã ôn hòa.Người này hẳn là thái tử đương triều Tiêu Thiên Ngự, đi theo phía sau Tiêu Thiên Ngự là mấy tên thị vệ, đám người này vội vội vàng vàng đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Vân Thiên Vũ, thái tử Tiêu Thiên Ngự cước bộ ngừng một chút, sau đó tiếp tục đi qua.Bọn người Tiêu Thiên Ngự một đường từ bên trong phòng đấu giá Huyền Thiên đi ra ngoài, Vân Thiên Vũ không nhịn được suy nghĩ, Tiêu Thiên ngự xuất hiện ở nơi này vì chuyện gì.
Vân Thiên Vũ mang theo Tiểu Linh Đang và Điêu Gia đi qua hai con đường, tìm được một chỗ mướn xe ngựa, sau đó thuê một chiếc xe ngựa.
Xe ngựa thuận lợi một đường chạy thẳng tới phòng đấu giá Huyền Thiên.
Phòng đấu giá Huyền Thiên có vị trí tương đối phồn hoa ở kinh đô Đông Ly quốc, lúc này bóng đêm dày đặc, trên đường rất nhiều tiểu thương bán hàng đang mời khách, người đi đường thỉnh thoảng chọn đồ, cả bóng đêm có vẻ náo nhiệt mà bận rộn.
Vân Thiên Vũ nghiêng người tựa vào vách ở trên xe ngựa, cũng không để ý tới cảnh tượng bên ngoài náo nhiệt, mà là tính toán vào phòng đấu giá Huyền Thiên như thế nào, nên bán đan dược gì, những đan dược đối với nàng mà nói không cần đến.
Đan dược không cần thiết trước đem nó lấy ra bán.
Vân Thiên Vũ đối với phía ngoài náo nhiệt không có hứng thú, Tiểu Anh trong Phượng Linh Giới lại hết sức cảm thấy hứng thú, thỉnh thoảng kêu: “Chủ tử, ta muốn ra ngoài, ta muốn ra ngoài.”
Vân Thiên Vũ nghe được nàng luôn luôn ở trong thân thể của nàng la hét, có chút phiền, liền dụng ý mở Phượng Linh Giới ra.
Tiểu Anh bay ra, lúc nó nhìn thấy cảnh náo nhiệt như thế, sớm bay ra ngoài xem rồi.
Tiểu Linh Đang cùng Điêu Gia cũng không an phận vén rèm ra nhìn quanh bên ngoài.
Vân Thiên Vũ nhìn mọi người ở bên cạnh, hết sức im lặng suy nghĩ, nàng thế nào có một loại cảm giác mang theo một đám hài tử đi ra ngoài a.
Xe ngựa một đường vững vàng đi đến trước cửa phòng đấu giá Huyền Thiên.
Phòng đấu giá Huyền Thiên Vân Thiên Vũ từng đi tới, cho nên hết sức quen thuộc, nàng cùng Tiểu Linh Đang xuống xe ngựa, phân phó Điêu Gia cùng Tiểu Anh lưu ở bên ngoài.
Nàng chính là phòng ngừa gặp người của phòng đấu giá Huyền Thiên, bởi vì những người đó đã từng nhìn thấy Điêu Gia, bây giờ thấy Điêu Gia liền sẽ nghĩ tới nàng.
Nàng không muốn tiết lộ thân phận của mình, cho nên để Điêu Gia và Tiểu Anh lưu ở bên ngoài, còn nàng và Tiểu Linh Đang đi vào trong.
Bên trong phòng đấu giá Huyền Thiên không có người, hết sức vắng lạnh.
Không giống không khí náo nhiệt như ngày bán đấu giá, không có người nào tới đây, nếu như có người, phần lớn cũng là gửi bán đồ.
Bên trong đại sảnh, có người thấy Vân Thiên Vũ tới đây, vội vàng nghênh tới đây chào hỏi.
“Vị khách nhân này, có gì cần ta giúp ngươi làm sao?”
Vân Thiên Vũ đè thấp giọng, chậm rãi mở miệng: “Các ngươi nơi này thu mua đan dược sao?”
“Thu mua đan dược?” Hỏa Kế ngây ngẩn cả người, bởi vì người bình thường đều là gửi bán, mà không phải hỏi bọn hắn có thu hay không cấu, điều này làm cho hắn không có biện pháp làm chủ, cho nên ngắm nói với Vân Thiên Vũ: “Khách nhân xin chờ một chút, ta đi mời quản sự tới đây.”
“Hảo, ngươi đi đi.”
Vân Thiên Vũ gật đầu, ý bảo Hỏa Kế đi xin phép người quản sự, mà nàng ở trong đại sảnh nhàm chán đến chết quan sát bốn phía, buổi tối một người khách cũng không có, có vẻ hết sức vắng lạnh, hơn nữa đại sảnh là dùng tới chiêu đãi khách khứa, trừ một bàn ghế cũng không có đồ vật gì khác.
Vân Thiên Vũ đang nhàm chán nhìn, đột nhiên nghe được sau lưng vang lên tiếng bước chân, nàng cho rằng là chưỡng quỹ của phòng đấu giá Huyền Thiên, cho nên vội vàng quay đầu nhìn sang, không nghĩ tới chạm mặt là một người y phục hoa lệ đắc tiền, người đi đầu một thân cẩm bào minh hoàng, giở tay nhấc chân không nói ra được tao nhã ôn hòa.
Người này hẳn là thái tử đương triều Tiêu Thiên Ngự, đi theo phía sau Tiêu Thiên Ngự là mấy tên thị vệ, đám người này vội vội vàng vàng đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Vân Thiên Vũ, thái tử Tiêu Thiên Ngự cước bộ ngừng một chút, sau đó tiếp tục đi qua.
Bọn người Tiêu Thiên Ngự một đường từ bên trong phòng đấu giá Huyền Thiên đi ra ngoài, Vân Thiên Vũ không nhịn được suy nghĩ, Tiêu Thiên ngự xuất hiện ở nơi này vì chuyện gì.
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Vân Thiên Vũ mang theo Tiểu Linh Đang và Điêu Gia đi qua hai con đường, tìm được một chỗ mướn xe ngựa, sau đó thuê một chiếc xe ngựa.Xe ngựa thuận lợi một đường chạy thẳng tới phòng đấu giá Huyền Thiên.Phòng đấu giá Huyền Thiên có vị trí tương đối phồn hoa ở kinh đô Đông Ly quốc, lúc này bóng đêm dày đặc, trên đường rất nhiều tiểu thương bán hàng đang mời khách, người đi đường thỉnh thoảng chọn đồ, cả bóng đêm có vẻ náo nhiệt mà bận rộn.Vân Thiên Vũ nghiêng người tựa vào vách ở trên xe ngựa, cũng không để ý tới cảnh tượng bên ngoài náo nhiệt, mà là tính toán vào phòng đấu giá Huyền Thiên như thế nào, nên bán đan dược gì, những đan dược đối với nàng mà nói không cần đến.Đan dược không cần thiết trước đem nó lấy ra bán.Vân Thiên Vũ đối với phía ngoài náo nhiệt không có hứng thú, Tiểu Anh trong Phượng Linh Giới lại hết sức cảm thấy hứng thú, thỉnh thoảng kêu: “Chủ tử, ta muốn ra ngoài, ta muốn ra ngoài.”Vân Thiên Vũ nghe được nàng luôn luôn ở trong thân thể của nàng la hét, có chút phiền, liền dụng ý mở Phượng Linh Giới ra.Tiểu Anh bay ra, lúc nó nhìn thấy cảnh náo nhiệt như thế, sớm bay ra ngoài xem rồi.Tiểu Linh Đang cùng Điêu Gia cũng không an phận vén rèm ra nhìn quanh bên ngoài.Vân Thiên Vũ nhìn mọi người ở bên cạnh, hết sức im lặng suy nghĩ, nàng thế nào có một loại cảm giác mang theo một đám hài tử đi ra ngoài a.Xe ngựa một đường vững vàng đi đến trước cửa phòng đấu giá Huyền Thiên.Phòng đấu giá Huyền Thiên Vân Thiên Vũ từng đi tới, cho nên hết sức quen thuộc, nàng cùng Tiểu Linh Đang xuống xe ngựa, phân phó Điêu Gia cùng Tiểu Anh lưu ở bên ngoài.Nàng chính là phòng ngừa gặp người của phòng đấu giá Huyền Thiên, bởi vì những người đó đã từng nhìn thấy Điêu Gia, bây giờ thấy Điêu Gia liền sẽ nghĩ tới nàng.Nàng không muốn tiết lộ thân phận của mình, cho nên để Điêu Gia và Tiểu Anh lưu ở bên ngoài, còn nàng và Tiểu Linh Đang đi vào trong.Bên trong phòng đấu giá Huyền Thiên không có người, hết sức vắng lạnh.Không giống không khí náo nhiệt như ngày bán đấu giá, không có người nào tới đây, nếu như có người, phần lớn cũng là gửi bán đồ.Bên trong đại sảnh, có người thấy Vân Thiên Vũ tới đây, vội vàng nghênh tới đây chào hỏi.“Vị khách nhân này, có gì cần ta giúp ngươi làm sao?”Vân Thiên Vũ đè thấp giọng, chậm rãi mở miệng: “Các ngươi nơi này thu mua đan dược sao?”“Thu mua đan dược?” Hỏa Kế ngây ngẩn cả người, bởi vì người bình thường đều là gửi bán, mà không phải hỏi bọn hắn có thu hay không cấu, điều này làm cho hắn không có biện pháp làm chủ, cho nên ngắm nói với Vân Thiên Vũ: “Khách nhân xin chờ một chút, ta đi mời quản sự tới đây.”“Hảo, ngươi đi đi.”Vân Thiên Vũ gật đầu, ý bảo Hỏa Kế đi xin phép người quản sự, mà nàng ở trong đại sảnh nhàm chán đến chết quan sát bốn phía, buổi tối một người khách cũng không có, có vẻ hết sức vắng lạnh, hơn nữa đại sảnh là dùng tới chiêu đãi khách khứa, trừ một bàn ghế cũng không có đồ vật gì khác.Vân Thiên Vũ đang nhàm chán nhìn, đột nhiên nghe được sau lưng vang lên tiếng bước chân, nàng cho rằng là chưỡng quỹ của phòng đấu giá Huyền Thiên, cho nên vội vàng quay đầu nhìn sang, không nghĩ tới chạm mặt là một người y phục hoa lệ đắc tiền, người đi đầu một thân cẩm bào minh hoàng, giở tay nhấc chân không nói ra được tao nhã ôn hòa.Người này hẳn là thái tử đương triều Tiêu Thiên Ngự, đi theo phía sau Tiêu Thiên Ngự là mấy tên thị vệ, đám người này vội vội vàng vàng đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Vân Thiên Vũ, thái tử Tiêu Thiên Ngự cước bộ ngừng một chút, sau đó tiếp tục đi qua.Bọn người Tiêu Thiên Ngự một đường từ bên trong phòng đấu giá Huyền Thiên đi ra ngoài, Vân Thiên Vũ không nhịn được suy nghĩ, Tiêu Thiên ngự xuất hiện ở nơi này vì chuyện gì.