Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…

Chương 243: Tất cả bị giật mình

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Editor: LaOngDao142Ngay lúc này, bên ngoài đình viện, Hắc Diệu đưa một người tới đây, chính là sử bộ Thượng Thư Lục gia Lục Uyển Nhi.Lục Uyển Nhi tóc tai bù xù, gương mặt hoàn toàn bị đánh nát, khó coi đến đáng sợ.Bốn phía tiểu thư toàn bộ bị giật mình, người nhát gan la hoảng lên, nhưng vừa nghĩ tới Tiêu Cửu Uyên đang ở trước mắt, vội vàng đưa tay gắt gao che miệng mình lại, không để cho mình kêu ra tiếng.Hắc Diệu đem Lục Uyển Nhi tới đây xin phép Tiêu Cửu Uyên: "Vương gia, ngươi xem người này xử lý như thế nào.""Đưa đến Lục gia đi, nói cho Lục đại nhân, hảo hảo quản giáo nữ nhi, nếu như lần sau dám làm chuyện ngu xuẩn như vậy, liền trực tiếp giết."Lời nói lãnh khốc máu tanh, khiến cho tại chỗ không ít thân thể nữ nhân mềm nhũn.Hắc Diệu đáp một tiếng, tự lôi Lục Uyển Nhi đi ra ngoài.Bên trong đình các, mọi người không còn chơi đánh trống truyền hoa, trong lòng Tưởng Ngọc Khê cực kỳ hối hận, vốn là một trò chơi nhỏ, kết quả lại nháo thành như vậy, chuyện này đều do nàng, đã khong cẩn thận.Tưởng Ngọc Khê suy nghĩ, hung hăng trợn mắt nhìn Vân Thiên Tuyết một cái, đều là nữ nhân này đưa ra chủ ý, nếu không phải là nàng ta đưa ra chủ ý này, nàng đã không đề nghị chơi trò chơi này, cũng sẽ không làm mọi người sợ đến như vậy.Tưởng Ngọc Khê đứng ra muốn hòa hoãn không khí. Không ngờ nàng còn chưa kịp mở miệng, ngoài cửa viện yến các, có xuất hiện b** ng*c già đi tới, vừa qua tới thật nhanh mở miệng nói: "Đại tiểu thư, lão thái quân sai nô tỳ dẫn tất cả các tiểu thư tới Vinh Hạc Đường trò chuyện, Hoàng hậu nương nương đã tới, muốn gặp các tiểu thư."Tưởng Ngọc Khê vừa nghe liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhìn về hai người Tiêu Thiên Ngự cùng Tiêu Cửu Uyên nói."Biểu ca, Ly thân vương gia, bữa tiệc lập tức bắt đầu, ta mang các vị tiểu thư đi Vinh Hạc Đường bên kia bái kiến Hoàng hậu nương nương, chúng ta liền đi trước."Tiêu Thiên Ngự cùng Tiêu Cửu Uyên kẻ trước người sau mở miệng nói: "Nếu mẫu hậu tới, bổn cung cũng nên đi bái kiến người, vậy chúng ta cùng đi đi.Tiêu Cửu Uyên cũng gật đầu nói: "Nếu hoàng tẩu đã tới, bổn vương tự nên đi bái kiến, đi thôi."Kết quả hai người Tiêu Thiên Ngự và Tiêu Cửu Uyên cùng nhau đi ra ngoài.Tiêu Cửu Uyên đi vài bước, không thấy Vân Thiên Vũ đuổi theo, thong thả dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ nói: "Chân ngươi bị què sao, còn không đi, hay nói ngươi không muốn đi bái kiến Hoàng hậu nương nương?"Vân Thiên Vũ mặt có chút đen, nàng muốn đi bái kiến Hoàng hậu nương nương, nhưng mắc mớ gì tới hắn a.Nhưng mắt thấy tất cả mọi người nhìn bọn họ, Vân Thiên Vũ lười cùng Tiêu Cửu Uyên nói thêm cái gì, hắn luôn luôn tùy tâm sở dục, nàng cũng không muốn cùng hắn cùng nhau trở thành tiêu điểm của người khác.Vân Thiên Vũ suy nghĩ đi theo sau lưng Tiêu Cửu Uyên một đường đi ra ngoài, Tiểu Linh Đang vội vàng đở Họa Mi chân mềm nhũn đi theo sau.Phía sau Tưởng Ngọc Khê chào hỏi mọi người đi theo thái tử và Tiêu Cửu Uyên cùng nhau rời đi.Một đám quý nữ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đuổi theo, không muốn gây thêm rắc rối nữa.Ly thân vương gia thật sự là quá dọa người, nếu như đợi tiếp nữa, không chừng còn phát sinh thêm chuyện không tốt.Bất quá trong lòng mọi người đối với Vân Thiên Vũ cũng trở nên kiêng kỵ, mọi người âm thầm ở trong lòng quyết định, sau này không nên cùng Vân Thiên Vũ đối nghịch, để tránh trêu chọc phiền toái không cần thiết.Mặc dù Tiêu Cửu Uyên che chở Vân Thiên Vũ, nhưng phần lớn mọi người cũng không cho rằng Tiêu Cửu Uyên đối với Vân Thiên Vũ có cái gì không giống nhau, Ly thân vương gia che chở Vân Thiên Vũ, chẳng qua là bởi vì Vân Thiên Vũ mang danh Ly thân vương phi thôi.Nhưng bất kể như thế nào, các nàng cũng không nên đi trêu chọc Vân Thiên Vũ.

Editor: LaOngDao142

Ngay lúc này, bên ngoài đình viện, Hắc Diệu đưa một người tới đây, chính là sử bộ Thượng Thư Lục gia Lục Uyển Nhi.

Lục Uyển Nhi tóc tai bù xù, gương mặt hoàn toàn bị đánh nát, khó coi đến đáng sợ.

Bốn phía tiểu thư toàn bộ bị giật mình, người nhát gan la hoảng lên, nhưng vừa nghĩ tới Tiêu Cửu Uyên đang ở trước mắt, vội vàng đưa tay gắt gao che miệng mình lại, không để cho mình kêu ra tiếng.

Hắc Diệu đem Lục Uyển Nhi tới đây xin phép Tiêu Cửu Uyên: "Vương gia, ngươi xem người này xử lý như thế nào."

"Đưa đến Lục gia đi, nói cho Lục đại nhân, hảo hảo quản giáo nữ nhi, nếu như lần sau dám làm chuyện ngu xuẩn như vậy, liền trực tiếp giết."

Lời nói lãnh khốc máu tanh, khiến cho tại chỗ không ít thân thể nữ nhân mềm nhũn.

Hắc Diệu đáp một tiếng, tự lôi Lục Uyển Nhi đi ra ngoài.

Bên trong đình các, mọi người không còn chơi đánh trống truyền hoa, trong lòng Tưởng Ngọc Khê cực kỳ hối hận, vốn là một trò chơi nhỏ, kết quả lại nháo thành như vậy, chuyện này đều do nàng, đã khong cẩn thận.

Tưởng Ngọc Khê suy nghĩ, hung hăng trợn mắt nhìn Vân Thiên Tuyết một cái, đều là nữ nhân này đưa ra chủ ý, nếu không phải là nàng ta đưa ra chủ ý này, nàng đã không đề nghị chơi trò chơi này, cũng sẽ không làm mọi người sợ đến như vậy.

Tưởng Ngọc Khê đứng ra muốn hòa hoãn không khí. Không ngờ nàng còn chưa kịp mở miệng, ngoài cửa viện yến các, có xuất hiện b** ng*c già đi tới, vừa qua tới thật nhanh mở miệng nói: "Đại tiểu thư, lão thái quân sai nô tỳ dẫn tất cả các tiểu thư tới Vinh Hạc Đường trò chuyện, Hoàng hậu nương nương đã tới, muốn gặp các tiểu thư."

Tưởng Ngọc Khê vừa nghe liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhìn về hai người Tiêu Thiên Ngự cùng Tiêu Cửu Uyên nói.

"Biểu ca, Ly thân vương gia, bữa tiệc lập tức bắt đầu, ta mang các vị tiểu thư đi Vinh Hạc Đường bên kia bái kiến Hoàng hậu nương nương, chúng ta liền đi trước."

Tiêu Thiên Ngự cùng Tiêu Cửu Uyên kẻ trước người sau mở miệng nói: "Nếu mẫu hậu tới, bổn cung cũng nên đi bái kiến người, vậy chúng ta cùng đi đi.

Tiêu Cửu Uyên cũng gật đầu nói: "Nếu hoàng tẩu đã tới, bổn vương tự nên đi bái kiến, đi thôi."

Kết quả hai người Tiêu Thiên Ngự và Tiêu Cửu Uyên cùng nhau đi ra ngoài.

Tiêu Cửu Uyên đi vài bước, không thấy Vân Thiên Vũ đuổi theo, thong thả dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ nói: "Chân ngươi bị què sao, còn không đi, hay nói ngươi không muốn đi bái kiến Hoàng hậu nương nương?"

Vân Thiên Vũ mặt có chút đen, nàng muốn đi bái kiến Hoàng hậu nương nương, nhưng mắc mớ gì tới hắn a.

Nhưng mắt thấy tất cả mọi người nhìn bọn họ, Vân Thiên Vũ lười cùng Tiêu Cửu Uyên nói thêm cái gì, hắn luôn luôn tùy tâm sở dục, nàng cũng không muốn cùng hắn cùng nhau trở thành tiêu điểm của người khác.

Vân Thiên Vũ suy nghĩ đi theo sau lưng Tiêu Cửu Uyên một đường đi ra ngoài, Tiểu Linh Đang vội vàng đở Họa Mi chân mềm nhũn đi theo sau.

Phía sau Tưởng Ngọc Khê chào hỏi mọi người đi theo thái tử và Tiêu Cửu Uyên cùng nhau rời đi.

Một đám quý nữ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đuổi theo, không muốn gây thêm rắc rối nữa.

Ly thân vương gia thật sự là quá dọa người, nếu như đợi tiếp nữa, không chừng còn phát sinh thêm chuyện không tốt.

Bất quá trong lòng mọi người đối với Vân Thiên Vũ cũng trở nên kiêng kỵ, mọi người âm thầm ở trong lòng quyết định, sau này không nên cùng Vân Thiên Vũ đối nghịch, để tránh trêu chọc phiền toái không cần thiết.

Mặc dù Tiêu Cửu Uyên che chở Vân Thiên Vũ, nhưng phần lớn mọi người cũng không cho rằng Tiêu Cửu Uyên đối với Vân Thiên Vũ có cái gì không giống nhau, Ly thân vương gia che chở Vân Thiên Vũ, chẳng qua là bởi vì Vân Thiên Vũ mang danh Ly thân vương phi thôi.

Nhưng bất kể như thế nào, các nàng cũng không nên đi trêu chọc Vân Thiên Vũ.

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Editor: LaOngDao142Ngay lúc này, bên ngoài đình viện, Hắc Diệu đưa một người tới đây, chính là sử bộ Thượng Thư Lục gia Lục Uyển Nhi.Lục Uyển Nhi tóc tai bù xù, gương mặt hoàn toàn bị đánh nát, khó coi đến đáng sợ.Bốn phía tiểu thư toàn bộ bị giật mình, người nhát gan la hoảng lên, nhưng vừa nghĩ tới Tiêu Cửu Uyên đang ở trước mắt, vội vàng đưa tay gắt gao che miệng mình lại, không để cho mình kêu ra tiếng.Hắc Diệu đem Lục Uyển Nhi tới đây xin phép Tiêu Cửu Uyên: "Vương gia, ngươi xem người này xử lý như thế nào.""Đưa đến Lục gia đi, nói cho Lục đại nhân, hảo hảo quản giáo nữ nhi, nếu như lần sau dám làm chuyện ngu xuẩn như vậy, liền trực tiếp giết."Lời nói lãnh khốc máu tanh, khiến cho tại chỗ không ít thân thể nữ nhân mềm nhũn.Hắc Diệu đáp một tiếng, tự lôi Lục Uyển Nhi đi ra ngoài.Bên trong đình các, mọi người không còn chơi đánh trống truyền hoa, trong lòng Tưởng Ngọc Khê cực kỳ hối hận, vốn là một trò chơi nhỏ, kết quả lại nháo thành như vậy, chuyện này đều do nàng, đã khong cẩn thận.Tưởng Ngọc Khê suy nghĩ, hung hăng trợn mắt nhìn Vân Thiên Tuyết một cái, đều là nữ nhân này đưa ra chủ ý, nếu không phải là nàng ta đưa ra chủ ý này, nàng đã không đề nghị chơi trò chơi này, cũng sẽ không làm mọi người sợ đến như vậy.Tưởng Ngọc Khê đứng ra muốn hòa hoãn không khí. Không ngờ nàng còn chưa kịp mở miệng, ngoài cửa viện yến các, có xuất hiện b** ng*c già đi tới, vừa qua tới thật nhanh mở miệng nói: "Đại tiểu thư, lão thái quân sai nô tỳ dẫn tất cả các tiểu thư tới Vinh Hạc Đường trò chuyện, Hoàng hậu nương nương đã tới, muốn gặp các tiểu thư."Tưởng Ngọc Khê vừa nghe liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhìn về hai người Tiêu Thiên Ngự cùng Tiêu Cửu Uyên nói."Biểu ca, Ly thân vương gia, bữa tiệc lập tức bắt đầu, ta mang các vị tiểu thư đi Vinh Hạc Đường bên kia bái kiến Hoàng hậu nương nương, chúng ta liền đi trước."Tiêu Thiên Ngự cùng Tiêu Cửu Uyên kẻ trước người sau mở miệng nói: "Nếu mẫu hậu tới, bổn cung cũng nên đi bái kiến người, vậy chúng ta cùng đi đi.Tiêu Cửu Uyên cũng gật đầu nói: "Nếu hoàng tẩu đã tới, bổn vương tự nên đi bái kiến, đi thôi."Kết quả hai người Tiêu Thiên Ngự và Tiêu Cửu Uyên cùng nhau đi ra ngoài.Tiêu Cửu Uyên đi vài bước, không thấy Vân Thiên Vũ đuổi theo, thong thả dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ nói: "Chân ngươi bị què sao, còn không đi, hay nói ngươi không muốn đi bái kiến Hoàng hậu nương nương?"Vân Thiên Vũ mặt có chút đen, nàng muốn đi bái kiến Hoàng hậu nương nương, nhưng mắc mớ gì tới hắn a.Nhưng mắt thấy tất cả mọi người nhìn bọn họ, Vân Thiên Vũ lười cùng Tiêu Cửu Uyên nói thêm cái gì, hắn luôn luôn tùy tâm sở dục, nàng cũng không muốn cùng hắn cùng nhau trở thành tiêu điểm của người khác.Vân Thiên Vũ suy nghĩ đi theo sau lưng Tiêu Cửu Uyên một đường đi ra ngoài, Tiểu Linh Đang vội vàng đở Họa Mi chân mềm nhũn đi theo sau.Phía sau Tưởng Ngọc Khê chào hỏi mọi người đi theo thái tử và Tiêu Cửu Uyên cùng nhau rời đi.Một đám quý nữ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đuổi theo, không muốn gây thêm rắc rối nữa.Ly thân vương gia thật sự là quá dọa người, nếu như đợi tiếp nữa, không chừng còn phát sinh thêm chuyện không tốt.Bất quá trong lòng mọi người đối với Vân Thiên Vũ cũng trở nên kiêng kỵ, mọi người âm thầm ở trong lòng quyết định, sau này không nên cùng Vân Thiên Vũ đối nghịch, để tránh trêu chọc phiền toái không cần thiết.Mặc dù Tiêu Cửu Uyên che chở Vân Thiên Vũ, nhưng phần lớn mọi người cũng không cho rằng Tiêu Cửu Uyên đối với Vân Thiên Vũ có cái gì không giống nhau, Ly thân vương gia che chở Vân Thiên Vũ, chẳng qua là bởi vì Vân Thiên Vũ mang danh Ly thân vương phi thôi.Nhưng bất kể như thế nào, các nàng cũng không nên đi trêu chọc Vân Thiên Vũ.

Chương 243: Tất cả bị giật mình