Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…

Chương 280: Tiêu Cửu Uyên nổi giận

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Editor: LaOngDao142Vân Thiên Vũ dứt lời, Diệp Gia gật đầu một cái, hai người đi ra ngoài, chẳng qua mới vừa đi được vài bước, Diệp Gia nghĩ tới một chuyện khác."Vũ Mao, Tiểu Linh Đang đâu, trong thơ người này chỉ nói trói lại Họa Mi, cũng không có nói tới Tiểu Linh Đang a."Vân Thiên Vũ dừng bước, đúng vậy, trong thơ chỉ nhắc tới để cho nàng đi trước trao đổi Họa Mi, cũng không có nhắc tới Tiểu Linh Đang nửa chữ, Tiểu Linh Đang đi đâu?"Nàng đi đâu?"Vân Thiên Vũ lần này lại lo lắng cho Tiểu Linh Đang, Diệp Gia nhìn nàng như vậy, không nói ra được đau lòng."Ngươi đừng có gấp, Tiểu Linh Đang không thể so với Họa Mi, không có việc gì, nàng là người có linh lực, người nào nếu muốn động tới nàng, tuyệt không phải chuyện dễ, nói không chừng nàng chỉ ham chơi đi ra ngoài."Diệp Gia nói khiến cho Vân Thiên Vũ tĩnh táo rất nhiều: "Trước mắt đi cứu Họa Mi quan trọng hơn, Họa Mi không biết võ công, hơn nữa rất có thể trong tay Liễu thị, nếu không đi, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ."Vân Thiên Vũ dẫn Diệp Gia đi ra ngoài, Điêu Gia và Tiểu Anh bị nàng thu vào Phượng Linh Giới.Hai người biết chủ tử hiện tại phiền lòng, thông minh không nói tiếng nào.Trên đường Vân Thiên Vũ không có quên phân phó Điêu Gia và Tiểu Anh: "Hai người các ngươi bình thường cùng Họa Mi chơi đùa với nhau, đối với khí tức trên người nàng tự nhiên biết rất rõ, đợi đến khi chúng ta vào Hoa Y Hạng, ta để các ngươi ra ngoài, các ngươi cẩn thận truy tìm tung tích của Họa Mi, nhìn nàng có ở trong Hoa Y Hạng tiểu viện số mười tám hay không, nếu như có, lập tức cho ta biết. Chúng ta đi cứu Họa Mi.""Đước, chủ tử chúng ta biết."Điêu Gia và Tiểu Anh thường ngày chơi đùa, hôm nay vô cùng nghiêm túc.Vân Thiên Vũ cùng Diệp Gia chạy thẳng tới cửa ngoài Vĩnh Ninh Hậu phủ.Vân Thiên Vũ sở dĩ phải đi từ cửa chính Vĩnh Ninh Hậu phủ, chính là để cho Liễu thị kia thấy, nàng đã đúng hẹn đi tới Hoa Y Hạng.Vân Thiên Vũ chạy tới đại môn Vĩnh Ninh Hậu phủ, để cho quản gia lập tức chuẩn bị ngựa xe, nàng phải đi ra ngoài một chuyến.Quản gia cũng không dám nói thêm điều gì, lập tức làm cho người chuẩn bị xe ngựa, Vân Thiên Vũ dẫn Diệp Gia lên xe ngựa, đi Hoa Y Hạng.Chẳng qua các nàng mới ra Vĩnh Ninh Hậu phủ không xa, một đạo quang ảnh cấp tốc nhanh tới đây, một chưởng đánh bất tỉnh phu xe, một người nhanh chóng ngồi vào lái vị trí, kéo lại ngựa.Vân Thiên Vũ vén rèm ra bên ngoài nhìn quanh, thấy người bên ngoài xe ngựa ngồi chính là thủ hạ của Tiêu Dạ Thần, liền  yên lòng.Thị vệ này kéo ngựa, trong tối, Tiêu Dạ Thần cùng một thủ hạ khác nhanh chóng đi tới, trong tay thủ hạ sau lưng Tiêu Dạ Thần xách theo một người, chính là nhị tiểu thư của Vĩnh Ninh Hầu phủ Vân Thiên Tuyết.Lúc này Vân Thiên Tuyết hôn mê bất tỉnh, căn bản không biết xảy ra chuyện gì.Vân Thiên Vũ cười lạnh nhìn về Vân Thiên Tuyết, Vân Thiên Tuyết, ta cũng muốn nhìn một chút tối nay mẹ ngươi làm ra âm mưu quỷ kế gì, chỉ có điều đáng tiếc, cuối cùng đều do ngươi gánh mà thôi, ta cũng muốn nhìn một chút, khi bà ta nhìn thấy chính bản thân hại con gái, sẽ giải quyết như thế nào.Vân Thiên Vũ ý bảo Tiêu Dạ Thần ném Vân Thiên Tuyết lên xe ngựa, nàng lại bảo Tiêu Dạ Thần lên xe ngựa."Ta còn có việc nhờ ngươi làm đây, ngươi đi lên ta và ngươi nói một chút.""Được."Tiêu Dạ Thần nghe Vân Thiên Vũ nói, thật cao hứng, hắn rất thích trợ giúp Vũ Mao.Chẳng qua Tiêu Dạ Thần chưa kịp lên xe ngựa, chỉ cảm thấy trong bóng tối, không khí bốn phía đột nhiên đông cứng lại, nhiệt độ trong không khí giống như lập tức giảm, rõ ràng không phải mùa đông, nhưng lạnh lẻo giống như ngày đông giá rét.Sắc mặt Tiêu Dạ Thần đột nhiên tối sầm lại, thật nhanh ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy trước mặt cách đó không xa có một chiếc xe ngựa dừng lại, mà khí tức lạnh lẽo kia rõ ràng chính là từ kia trên xe ngựa đó tản mát ra.Tiêu Dạ Thần âm trầm, bình tĩnh nhìn chiếc xe ngựa, xe ngựa của Ly thân vương phủ.

Editor: LaOngDao142

Vân Thiên Vũ dứt lời, Diệp Gia gật đầu một cái, hai người đi ra ngoài, chẳng qua mới vừa đi được vài bước, Diệp Gia nghĩ tới một chuyện khác.

"Vũ Mao, Tiểu Linh Đang đâu, trong thơ người này chỉ nói trói lại Họa Mi, cũng không có nói tới Tiểu Linh Đang a."

Vân Thiên Vũ dừng bước, đúng vậy, trong thơ chỉ nhắc tới để cho nàng đi trước trao đổi Họa Mi, cũng không có nhắc tới Tiểu Linh Đang nửa chữ, Tiểu Linh Đang đi đâu?

"Nàng đi đâu?"

Vân Thiên Vũ lần này lại lo lắng cho Tiểu Linh Đang, Diệp Gia nhìn nàng như vậy, không nói ra được đau lòng.

"Ngươi đừng có gấp, Tiểu Linh Đang không thể so với Họa Mi, không có việc gì, nàng là người có linh lực, người nào nếu muốn động tới nàng, tuyệt không phải chuyện dễ, nói không chừng nàng chỉ ham chơi đi ra ngoài."

Diệp Gia nói khiến cho Vân Thiên Vũ tĩnh táo rất nhiều: "Trước mắt đi cứu Họa Mi quan trọng hơn, Họa Mi không biết võ công, hơn nữa rất có thể trong tay Liễu thị, nếu không đi, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ."

Vân Thiên Vũ dẫn Diệp Gia đi ra ngoài, Điêu Gia và Tiểu Anh bị nàng thu vào Phượng Linh Giới.

Hai người biết chủ tử hiện tại phiền lòng, thông minh không nói tiếng nào.

Trên đường Vân Thiên Vũ không có quên phân phó Điêu Gia và Tiểu Anh: "Hai người các ngươi bình thường cùng Họa Mi chơi đùa với nhau, đối với khí tức trên người nàng tự nhiên biết rất rõ, đợi đến khi chúng ta vào Hoa Y Hạng, ta để các ngươi ra ngoài, các ngươi cẩn thận truy tìm tung tích của Họa Mi, nhìn nàng có ở trong Hoa Y Hạng tiểu viện số mười tám hay không, nếu như có, lập tức cho ta biết. Chúng ta đi cứu Họa Mi."

"Đước, chủ tử chúng ta biết."

Điêu Gia và Tiểu Anh thường ngày chơi đùa, hôm nay vô cùng nghiêm túc.

Vân Thiên Vũ cùng Diệp Gia chạy thẳng tới cửa ngoài Vĩnh Ninh Hậu phủ.

Vân Thiên Vũ sở dĩ phải đi từ cửa chính Vĩnh Ninh Hậu phủ, chính là để cho Liễu thị kia thấy, nàng đã đúng hẹn đi tới Hoa Y Hạng.

Vân Thiên Vũ chạy tới đại môn Vĩnh Ninh Hậu phủ, để cho quản gia lập tức chuẩn bị ngựa xe, nàng phải đi ra ngoài một chuyến.

Quản gia cũng không dám nói thêm điều gì, lập tức làm cho người chuẩn bị xe ngựa, Vân Thiên Vũ dẫn Diệp Gia lên xe ngựa, đi Hoa Y Hạng.

Chẳng qua các nàng mới ra Vĩnh Ninh Hậu phủ không xa, một đạo quang ảnh cấp tốc nhanh tới đây, một chưởng đánh bất tỉnh phu xe, một người nhanh chóng ngồi vào lái vị trí, kéo lại ngựa.

Vân Thiên Vũ vén rèm ra bên ngoài nhìn quanh, thấy người bên ngoài xe ngựa ngồi chính là thủ hạ của Tiêu Dạ Thần, liền  yên lòng.

Thị vệ này kéo ngựa, trong tối, Tiêu Dạ Thần cùng một thủ hạ khác nhanh chóng đi tới, trong tay thủ hạ sau lưng Tiêu Dạ Thần xách theo một người, chính là nhị tiểu thư của Vĩnh Ninh Hầu phủ Vân Thiên Tuyết.

Lúc này Vân Thiên Tuyết hôn mê bất tỉnh, căn bản không biết xảy ra chuyện gì.

Vân Thiên Vũ cười lạnh nhìn về Vân Thiên Tuyết, Vân Thiên Tuyết, ta cũng muốn nhìn một chút tối nay mẹ ngươi làm ra âm mưu quỷ kế gì, chỉ có điều đáng tiếc, cuối cùng đều do ngươi gánh mà thôi, ta cũng muốn nhìn một chút, khi bà ta nhìn thấy chính bản thân hại con gái, sẽ giải quyết như thế nào.

Vân Thiên Vũ ý bảo Tiêu Dạ Thần ném Vân Thiên Tuyết lên xe ngựa, nàng lại bảo Tiêu Dạ Thần lên xe ngựa.

"Ta còn có việc nhờ ngươi làm đây, ngươi đi lên ta và ngươi nói một chút."

"Được."

Tiêu Dạ Thần nghe Vân Thiên Vũ nói, thật cao hứng, hắn rất thích trợ giúp Vũ Mao.

Chẳng qua Tiêu Dạ Thần chưa kịp lên xe ngựa, chỉ cảm thấy trong bóng tối, không khí bốn phía đột nhiên đông cứng lại, nhiệt độ trong không khí giống như lập tức giảm, rõ ràng không phải mùa đông, nhưng lạnh lẻo giống như ngày đông giá rét.

Sắc mặt Tiêu Dạ Thần đột nhiên tối sầm lại, thật nhanh ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy trước mặt cách đó không xa có một chiếc xe ngựa dừng lại, mà khí tức lạnh lẽo kia rõ ràng chính là từ kia trên xe ngựa đó tản mát ra.

Tiêu Dạ Thần âm trầm, bình tĩnh nhìn chiếc xe ngựa, xe ngựa của Ly thân vương phủ.

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Editor: LaOngDao142Vân Thiên Vũ dứt lời, Diệp Gia gật đầu một cái, hai người đi ra ngoài, chẳng qua mới vừa đi được vài bước, Diệp Gia nghĩ tới một chuyện khác."Vũ Mao, Tiểu Linh Đang đâu, trong thơ người này chỉ nói trói lại Họa Mi, cũng không có nói tới Tiểu Linh Đang a."Vân Thiên Vũ dừng bước, đúng vậy, trong thơ chỉ nhắc tới để cho nàng đi trước trao đổi Họa Mi, cũng không có nhắc tới Tiểu Linh Đang nửa chữ, Tiểu Linh Đang đi đâu?"Nàng đi đâu?"Vân Thiên Vũ lần này lại lo lắng cho Tiểu Linh Đang, Diệp Gia nhìn nàng như vậy, không nói ra được đau lòng."Ngươi đừng có gấp, Tiểu Linh Đang không thể so với Họa Mi, không có việc gì, nàng là người có linh lực, người nào nếu muốn động tới nàng, tuyệt không phải chuyện dễ, nói không chừng nàng chỉ ham chơi đi ra ngoài."Diệp Gia nói khiến cho Vân Thiên Vũ tĩnh táo rất nhiều: "Trước mắt đi cứu Họa Mi quan trọng hơn, Họa Mi không biết võ công, hơn nữa rất có thể trong tay Liễu thị, nếu không đi, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ."Vân Thiên Vũ dẫn Diệp Gia đi ra ngoài, Điêu Gia và Tiểu Anh bị nàng thu vào Phượng Linh Giới.Hai người biết chủ tử hiện tại phiền lòng, thông minh không nói tiếng nào.Trên đường Vân Thiên Vũ không có quên phân phó Điêu Gia và Tiểu Anh: "Hai người các ngươi bình thường cùng Họa Mi chơi đùa với nhau, đối với khí tức trên người nàng tự nhiên biết rất rõ, đợi đến khi chúng ta vào Hoa Y Hạng, ta để các ngươi ra ngoài, các ngươi cẩn thận truy tìm tung tích của Họa Mi, nhìn nàng có ở trong Hoa Y Hạng tiểu viện số mười tám hay không, nếu như có, lập tức cho ta biết. Chúng ta đi cứu Họa Mi.""Đước, chủ tử chúng ta biết."Điêu Gia và Tiểu Anh thường ngày chơi đùa, hôm nay vô cùng nghiêm túc.Vân Thiên Vũ cùng Diệp Gia chạy thẳng tới cửa ngoài Vĩnh Ninh Hậu phủ.Vân Thiên Vũ sở dĩ phải đi từ cửa chính Vĩnh Ninh Hậu phủ, chính là để cho Liễu thị kia thấy, nàng đã đúng hẹn đi tới Hoa Y Hạng.Vân Thiên Vũ chạy tới đại môn Vĩnh Ninh Hậu phủ, để cho quản gia lập tức chuẩn bị ngựa xe, nàng phải đi ra ngoài một chuyến.Quản gia cũng không dám nói thêm điều gì, lập tức làm cho người chuẩn bị xe ngựa, Vân Thiên Vũ dẫn Diệp Gia lên xe ngựa, đi Hoa Y Hạng.Chẳng qua các nàng mới ra Vĩnh Ninh Hậu phủ không xa, một đạo quang ảnh cấp tốc nhanh tới đây, một chưởng đánh bất tỉnh phu xe, một người nhanh chóng ngồi vào lái vị trí, kéo lại ngựa.Vân Thiên Vũ vén rèm ra bên ngoài nhìn quanh, thấy người bên ngoài xe ngựa ngồi chính là thủ hạ của Tiêu Dạ Thần, liền  yên lòng.Thị vệ này kéo ngựa, trong tối, Tiêu Dạ Thần cùng một thủ hạ khác nhanh chóng đi tới, trong tay thủ hạ sau lưng Tiêu Dạ Thần xách theo một người, chính là nhị tiểu thư của Vĩnh Ninh Hầu phủ Vân Thiên Tuyết.Lúc này Vân Thiên Tuyết hôn mê bất tỉnh, căn bản không biết xảy ra chuyện gì.Vân Thiên Vũ cười lạnh nhìn về Vân Thiên Tuyết, Vân Thiên Tuyết, ta cũng muốn nhìn một chút tối nay mẹ ngươi làm ra âm mưu quỷ kế gì, chỉ có điều đáng tiếc, cuối cùng đều do ngươi gánh mà thôi, ta cũng muốn nhìn một chút, khi bà ta nhìn thấy chính bản thân hại con gái, sẽ giải quyết như thế nào.Vân Thiên Vũ ý bảo Tiêu Dạ Thần ném Vân Thiên Tuyết lên xe ngựa, nàng lại bảo Tiêu Dạ Thần lên xe ngựa."Ta còn có việc nhờ ngươi làm đây, ngươi đi lên ta và ngươi nói một chút.""Được."Tiêu Dạ Thần nghe Vân Thiên Vũ nói, thật cao hứng, hắn rất thích trợ giúp Vũ Mao.Chẳng qua Tiêu Dạ Thần chưa kịp lên xe ngựa, chỉ cảm thấy trong bóng tối, không khí bốn phía đột nhiên đông cứng lại, nhiệt độ trong không khí giống như lập tức giảm, rõ ràng không phải mùa đông, nhưng lạnh lẻo giống như ngày đông giá rét.Sắc mặt Tiêu Dạ Thần đột nhiên tối sầm lại, thật nhanh ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy trước mặt cách đó không xa có một chiếc xe ngựa dừng lại, mà khí tức lạnh lẽo kia rõ ràng chính là từ kia trên xe ngựa đó tản mát ra.Tiêu Dạ Thần âm trầm, bình tĩnh nhìn chiếc xe ngựa, xe ngựa của Ly thân vương phủ.

Chương 280: Tiêu Cửu Uyên nổi giận