Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…
Chương 304: Thật thành giúp đỡ
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Editor: LaOngdao142Một thủ hạ bên cạnh Phượng Vô Nhai nhìn thấy sắc mặt của chủ tử có cái gì đó không đúng, thật nhanh mở miệng hỏi: "Chủ tử, ngươi làm sao vậy?""Ta bị Vân Thiên Vũ, nữ nhân kia hạ độc.""Hạ độc?"Thủ hạ của Phượng Vô Nhai một mặt không hiểu, phải biết chủ tử đã là Tử Linh sơ cấp, người bình thường nếu muốn hạ độc, tuyệt không thể nào.Phượng Vô Nhai nhẹ nhàng cười lên, cười một tiếng càng tăng thêm vẻ tà khí, cả người không nói ra được mị hoặc."Nữ nhân này có chút ý tứ a, hơn nữa năng lực không tệ."Hắn biết y thuật của nàng không tệ, nhưng không nghĩ tới độc của nàng cũng lợi hại như thế, độc này cũng không phải độc dược tầm thường, mà là độc dược đặc biệt nhằm vào người tư luyện linh lực.Chỉ có điều độc này muốn tổn thương hắn vẫn là chưa đủ.Phượng Vô Nhai thật nhanh khoát tay, linh khí màu tím lượn lờ xung quanh thân hắn, chất độc trong người rất nhanh liền bị hắn mạnh mẽ ép ra ngoài.Đợi đến khi bức ra độc, trời đã sáng.Phượng Vô Nhai ngẩng đầu nhìn trời một chút, mở miệng: "Đi thôi."Quay về hắn muốn gặp lại nữ nhân dám có can đảm hạ độc hắn, phải biết răng thiên hạ này người dám hạ độc Phượng Vô Nhai hắn có một không có hai, nữ nhân này lá gan thật là lớn.Đúng rồi, Phượng Vô Nhai nhớ tới muội muội viết thư cho hắn, nói gì phải nhìn dáng vẻ Vân tỷ tỷ thật kỹ, là tuyệt sắc Thiên Hương đại mỹ nhân, để cho hắn nhanh chóng động thủ đoạt lấy Vân tỷ tỷ trở thành tẩu tử của nàng, như vậy sau này nàng đã có người bồi.Phượng Vô Nhai không nhịn được bật cười, vốn dĩ hắn không có xem chuyện này ra gì, nhưng bây giờ hắn đối với Vân Thiên Vũ cảm thấy hứng thú, xem ra hắn có cần thiết gặp lại nữ nhân kia.Phượng Vô Nhai ha ha cười một tiếng, thân hình vừa động, nếu như một đóa Hồng Vân nháy mắt biến mất không thấy.Thủ hạ Ma Ảnh Cung theo sát phía sau rời đi.Sườn núi Tiểu Phượng bị san thành bình địa kia, trong nháy mắt một bóng người cũng không có.Bên trong Tử Trúc Hiên Vĩnh Ninh Hậu phủ.Trong phòng Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ đang cùng Tiểu Linh Đang vừa mới tỉnh lại nói chuyện.Mặc dù nàng cực kỳ tức giận chuyện Phượng Vô Nhai làm, nhưng đối với Tiểu Linh Đang lại không có chút buồn phiền, Tiểu Linh Đang vẫn coi nàng là tỷ tỷ mà đối đãi, huống chi chuyện tối ngày hôm qua, nàng ấy cũng không biết chuyện."Tiểu Linh Đang, thì ra ngươi là người của Ma Ảnh Cung."Tiểu Linh Đang vừa nghe Vân Thiên Vũ nói, lập tức khẩn trương đứng lên, bất an nhìn Vân Thiên Vũ: "Vân tỷ tỷ, ngươi không được ghét bỏ thanh danh của ta được không, ta sẽ nghe lời của ngươi."Vân Thiên Vũ đưa tay kéo nàng ngồi xuống, nói: "Tối ngày hôm qua, ca ca ngươi cho người bắt cóc ngươi.""A?"Tiểu Linh Đang la hoảng lên, nổi giận mở miệng: "Tên khốn kiếp này, hắn tại sao bắt cóc ta a, ban đầu đuổi ta ra khỏi cung, bây giờ còn bắt cóc ta, ô ô, hắn không phải là ca ca của ta."Tiểu Linh Đang tức chết.Vân Thiên Vũ đưa tay chụp vai của nàng, trấn an nàng nói: "Ngươi không được trách lầm ca ca ngươi, thật ra thì hắn không yên lòng khi ngươi ở lại bên cạnh ta, muốn nhìn một chút ta có đi cứu ngươi hay không.""Vân tỷ tỷ đối với ta rất tốt, hắn lại làm như vậy, sau này ta không nhận hắn, không bao giờ nhận thức hắn làm ca ca."Tiểu Linh Đang tức giận nói, Vân Thiên Vũ lười giúp Phượng Vô Nhai nói chuyện, ai kêu hắn làm ra loại chuyện như vậy.Vân Thiên Vũ suy nghĩ lại nói: "Ta gọi ngươi tới, là để cho ngươi biết một chuyện, bởi vì ngươi ca ca đã chuyện khiến cho ta hết sức nổi giận, cho nên ta cùng hắn đòi tiền, ta nói nếu muốn ta lưu giữ ngươi, hắn mỗi tháng phải đưa mười vạn lượng ngân phiếu ta mới lưu giữ ngươi, ca ca ngươi đồng ý, bất quá tiền này ta không cần, nếu như hắn thật sự đưa tới, ta liền trả lại cho ngươi. Trước cùng hắn đòi hỏi, thật sự không cần sinh khí tức giận."
Editor: LaOngdao142
Một thủ hạ bên cạnh Phượng Vô Nhai nhìn thấy sắc mặt của chủ tử có cái gì đó không đúng, thật nhanh mở miệng hỏi: "Chủ tử, ngươi làm sao vậy?"
"Ta bị Vân Thiên Vũ, nữ nhân kia hạ độc."
"Hạ độc?"
Thủ hạ của Phượng Vô Nhai một mặt không hiểu, phải biết chủ tử đã là Tử Linh sơ cấp, người bình thường nếu muốn hạ độc, tuyệt không thể nào.
Phượng Vô Nhai nhẹ nhàng cười lên, cười một tiếng càng tăng thêm vẻ tà khí, cả người không nói ra được mị hoặc.
"Nữ nhân này có chút ý tứ a, hơn nữa năng lực không tệ."
Hắn biết y thuật của nàng không tệ, nhưng không nghĩ tới độc của nàng cũng lợi hại như thế, độc này cũng không phải độc dược tầm thường, mà là độc dược đặc biệt nhằm vào người tư luyện linh lực.
Chỉ có điều độc này muốn tổn thương hắn vẫn là chưa đủ.
Phượng Vô Nhai thật nhanh khoát tay, linh khí màu tím lượn lờ xung quanh thân hắn, chất độc trong người rất nhanh liền bị hắn mạnh mẽ ép ra ngoài.
Đợi đến khi bức ra độc, trời đã sáng.
Phượng Vô Nhai ngẩng đầu nhìn trời một chút, mở miệng: "Đi thôi."
Quay về hắn muốn gặp lại nữ nhân dám có can đảm hạ độc hắn, phải biết răng thiên hạ này người dám hạ độc Phượng Vô Nhai hắn có một không có hai, nữ nhân này lá gan thật là lớn.
Đúng rồi, Phượng Vô Nhai nhớ tới muội muội viết thư cho hắn, nói gì phải nhìn dáng vẻ Vân tỷ tỷ thật kỹ, là tuyệt sắc Thiên Hương đại mỹ nhân, để cho hắn nhanh chóng động thủ đoạt lấy Vân tỷ tỷ trở thành tẩu tử của nàng, như vậy sau này nàng đã có người bồi.
Phượng Vô Nhai không nhịn được bật cười, vốn dĩ hắn không có xem chuyện này ra gì, nhưng bây giờ hắn đối với Vân Thiên Vũ cảm thấy hứng thú, xem ra hắn có cần thiết gặp lại nữ nhân kia.
Phượng Vô Nhai ha ha cười một tiếng, thân hình vừa động, nếu như một đóa Hồng Vân nháy mắt biến mất không thấy.
Thủ hạ Ma Ảnh Cung theo sát phía sau rời đi.
Sườn núi Tiểu Phượng bị san thành bình địa kia, trong nháy mắt một bóng người cũng không có.
Bên trong Tử Trúc Hiên Vĩnh Ninh Hậu phủ.
Trong phòng Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ đang cùng Tiểu Linh Đang vừa mới tỉnh lại nói chuyện.
Mặc dù nàng cực kỳ tức giận chuyện Phượng Vô Nhai làm, nhưng đối với Tiểu Linh Đang lại không có chút buồn phiền, Tiểu Linh Đang vẫn coi nàng là tỷ tỷ mà đối đãi, huống chi chuyện tối ngày hôm qua, nàng ấy cũng không biết chuyện.
"Tiểu Linh Đang, thì ra ngươi là người của Ma Ảnh Cung."
Tiểu Linh Đang vừa nghe Vân Thiên Vũ nói, lập tức khẩn trương đứng lên, bất an nhìn Vân Thiên Vũ: "Vân tỷ tỷ, ngươi không được ghét bỏ thanh danh của ta được không, ta sẽ nghe lời của ngươi."
Vân Thiên Vũ đưa tay kéo nàng ngồi xuống, nói: "Tối ngày hôm qua, ca ca ngươi cho người bắt cóc ngươi."
"A?"
Tiểu Linh Đang la hoảng lên, nổi giận mở miệng: "Tên khốn kiếp này, hắn tại sao bắt cóc ta a, ban đầu đuổi ta ra khỏi cung, bây giờ còn bắt cóc ta, ô ô, hắn không phải là ca ca của ta."
Tiểu Linh Đang tức chết.
Vân Thiên Vũ đưa tay chụp vai của nàng, trấn an nàng nói: "Ngươi không được trách lầm ca ca ngươi, thật ra thì hắn không yên lòng khi ngươi ở lại bên cạnh ta, muốn nhìn một chút ta có đi cứu ngươi hay không."
"Vân tỷ tỷ đối với ta rất tốt, hắn lại làm như vậy, sau này ta không nhận hắn, không bao giờ nhận thức hắn làm ca ca."
Tiểu Linh Đang tức giận nói, Vân Thiên Vũ lười giúp Phượng Vô Nhai nói chuyện, ai kêu hắn làm ra loại chuyện như vậy.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ lại nói: "Ta gọi ngươi tới, là để cho ngươi biết một chuyện, bởi vì ngươi ca ca đã chuyện khiến cho ta hết sức nổi giận, cho nên ta cùng hắn đòi tiền, ta nói nếu muốn ta lưu giữ ngươi, hắn mỗi tháng phải đưa mười vạn lượng ngân phiếu ta mới lưu giữ ngươi, ca ca ngươi đồng ý, bất quá tiền này ta không cần, nếu như hắn thật sự đưa tới, ta liền trả lại cho ngươi. Trước cùng hắn đòi hỏi, thật sự không cần sinh khí tức giận."
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Editor: LaOngdao142Một thủ hạ bên cạnh Phượng Vô Nhai nhìn thấy sắc mặt của chủ tử có cái gì đó không đúng, thật nhanh mở miệng hỏi: "Chủ tử, ngươi làm sao vậy?""Ta bị Vân Thiên Vũ, nữ nhân kia hạ độc.""Hạ độc?"Thủ hạ của Phượng Vô Nhai một mặt không hiểu, phải biết chủ tử đã là Tử Linh sơ cấp, người bình thường nếu muốn hạ độc, tuyệt không thể nào.Phượng Vô Nhai nhẹ nhàng cười lên, cười một tiếng càng tăng thêm vẻ tà khí, cả người không nói ra được mị hoặc."Nữ nhân này có chút ý tứ a, hơn nữa năng lực không tệ."Hắn biết y thuật của nàng không tệ, nhưng không nghĩ tới độc của nàng cũng lợi hại như thế, độc này cũng không phải độc dược tầm thường, mà là độc dược đặc biệt nhằm vào người tư luyện linh lực.Chỉ có điều độc này muốn tổn thương hắn vẫn là chưa đủ.Phượng Vô Nhai thật nhanh khoát tay, linh khí màu tím lượn lờ xung quanh thân hắn, chất độc trong người rất nhanh liền bị hắn mạnh mẽ ép ra ngoài.Đợi đến khi bức ra độc, trời đã sáng.Phượng Vô Nhai ngẩng đầu nhìn trời một chút, mở miệng: "Đi thôi."Quay về hắn muốn gặp lại nữ nhân dám có can đảm hạ độc hắn, phải biết răng thiên hạ này người dám hạ độc Phượng Vô Nhai hắn có một không có hai, nữ nhân này lá gan thật là lớn.Đúng rồi, Phượng Vô Nhai nhớ tới muội muội viết thư cho hắn, nói gì phải nhìn dáng vẻ Vân tỷ tỷ thật kỹ, là tuyệt sắc Thiên Hương đại mỹ nhân, để cho hắn nhanh chóng động thủ đoạt lấy Vân tỷ tỷ trở thành tẩu tử của nàng, như vậy sau này nàng đã có người bồi.Phượng Vô Nhai không nhịn được bật cười, vốn dĩ hắn không có xem chuyện này ra gì, nhưng bây giờ hắn đối với Vân Thiên Vũ cảm thấy hứng thú, xem ra hắn có cần thiết gặp lại nữ nhân kia.Phượng Vô Nhai ha ha cười một tiếng, thân hình vừa động, nếu như một đóa Hồng Vân nháy mắt biến mất không thấy.Thủ hạ Ma Ảnh Cung theo sát phía sau rời đi.Sườn núi Tiểu Phượng bị san thành bình địa kia, trong nháy mắt một bóng người cũng không có.Bên trong Tử Trúc Hiên Vĩnh Ninh Hậu phủ.Trong phòng Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ đang cùng Tiểu Linh Đang vừa mới tỉnh lại nói chuyện.Mặc dù nàng cực kỳ tức giận chuyện Phượng Vô Nhai làm, nhưng đối với Tiểu Linh Đang lại không có chút buồn phiền, Tiểu Linh Đang vẫn coi nàng là tỷ tỷ mà đối đãi, huống chi chuyện tối ngày hôm qua, nàng ấy cũng không biết chuyện."Tiểu Linh Đang, thì ra ngươi là người của Ma Ảnh Cung."Tiểu Linh Đang vừa nghe Vân Thiên Vũ nói, lập tức khẩn trương đứng lên, bất an nhìn Vân Thiên Vũ: "Vân tỷ tỷ, ngươi không được ghét bỏ thanh danh của ta được không, ta sẽ nghe lời của ngươi."Vân Thiên Vũ đưa tay kéo nàng ngồi xuống, nói: "Tối ngày hôm qua, ca ca ngươi cho người bắt cóc ngươi.""A?"Tiểu Linh Đang la hoảng lên, nổi giận mở miệng: "Tên khốn kiếp này, hắn tại sao bắt cóc ta a, ban đầu đuổi ta ra khỏi cung, bây giờ còn bắt cóc ta, ô ô, hắn không phải là ca ca của ta."Tiểu Linh Đang tức chết.Vân Thiên Vũ đưa tay chụp vai của nàng, trấn an nàng nói: "Ngươi không được trách lầm ca ca ngươi, thật ra thì hắn không yên lòng khi ngươi ở lại bên cạnh ta, muốn nhìn một chút ta có đi cứu ngươi hay không.""Vân tỷ tỷ đối với ta rất tốt, hắn lại làm như vậy, sau này ta không nhận hắn, không bao giờ nhận thức hắn làm ca ca."Tiểu Linh Đang tức giận nói, Vân Thiên Vũ lười giúp Phượng Vô Nhai nói chuyện, ai kêu hắn làm ra loại chuyện như vậy.Vân Thiên Vũ suy nghĩ lại nói: "Ta gọi ngươi tới, là để cho ngươi biết một chuyện, bởi vì ngươi ca ca đã chuyện khiến cho ta hết sức nổi giận, cho nên ta cùng hắn đòi tiền, ta nói nếu muốn ta lưu giữ ngươi, hắn mỗi tháng phải đưa mười vạn lượng ngân phiếu ta mới lưu giữ ngươi, ca ca ngươi đồng ý, bất quá tiền này ta không cần, nếu như hắn thật sự đưa tới, ta liền trả lại cho ngươi. Trước cùng hắn đòi hỏi, thật sự không cần sinh khí tức giận."