Mùa hè tháng sáu oi bức, hơi nóng xông vào người, trên con đường nhỏ ở nông thôn thông với kinh thành, một chiếc xe ngựa đang từ từ đi. Trên xe có khắc kí hiệu “Vệ Quốc Công phủ”, chim phỉ thuý sơn đỏ, trang nghiêm khí phái, trước xe sau xe có bốn tên cấm vệ trong nội cung vây quanh, tựa như giam giữ. Trong xe, trên giường nhỏ phủ chiếu trúc, Tống Gia Ninh chốngđầu lên góc bên trái xe, híp mắt ngủ say sưa, hai má phúng phính trắng như đậu hũ nhẹ nhàng lắc lư theo xe ngựa, sóng gợn lay động quyến rũ động lòng người. Lý ma ma ở một bên nhìn, ma xui quỷ khiến nhớ lại hôm kia bà đi đến chính phòng hỏi chuyện, khi đẩy màn cửa ra, bà kinh sợ nhìn thấy Thế tử chẳng biết đến từ lúc nào, đang ôm chủ tử vào trong ngực. Trong khoảnh khắc thoáng nhìn kia, khuôn mặt bụ bẫm của chủ tử đỏ rực y như bây giờ, không, còn lợi hại hơn bây giờ nhiều, cùng với tiếng khóc ô ô. Cũng đã qua hai ngày, mỗi khi nhớ lại một màn kia, Lý ma ma đều mặt đỏ tim đập. Hơi nóng bắt đầu bốc lên, ngoài cửa sổ đột nhiên…
Chương 19
Quốc Sắc Sinh HươngTác giả: Tiếu Giai NhânTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè tháng sáu oi bức, hơi nóng xông vào người, trên con đường nhỏ ở nông thôn thông với kinh thành, một chiếc xe ngựa đang từ từ đi. Trên xe có khắc kí hiệu “Vệ Quốc Công phủ”, chim phỉ thuý sơn đỏ, trang nghiêm khí phái, trước xe sau xe có bốn tên cấm vệ trong nội cung vây quanh, tựa như giam giữ. Trong xe, trên giường nhỏ phủ chiếu trúc, Tống Gia Ninh chốngđầu lên góc bên trái xe, híp mắt ngủ say sưa, hai má phúng phính trắng như đậu hũ nhẹ nhàng lắc lư theo xe ngựa, sóng gợn lay động quyến rũ động lòng người. Lý ma ma ở một bên nhìn, ma xui quỷ khiến nhớ lại hôm kia bà đi đến chính phòng hỏi chuyện, khi đẩy màn cửa ra, bà kinh sợ nhìn thấy Thế tử chẳng biết đến từ lúc nào, đang ôm chủ tử vào trong ngực. Trong khoảnh khắc thoáng nhìn kia, khuôn mặt bụ bẫm của chủ tử đỏ rực y như bây giờ, không, còn lợi hại hơn bây giờ nhiều, cùng với tiếng khóc ô ô. Cũng đã qua hai ngày, mỗi khi nhớ lại một màn kia, Lý ma ma đều mặt đỏ tim đập. Hơi nóng bắt đầu bốc lên, ngoài cửa sổ đột nhiên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Luyện võ trường, ngoại trừ sư phụ cung tiễn Trữ Trận của phụ tử hoàng gia và bốn vị hoàng tử, trùng hợp Quách Bá Ngôn tiến cung cũng ở đây.tựa như huynh đệ Quách Phù Quách Thứ của nhị phòng Quốc Công Phủ, có muội muội xinh đẹp liền muốn nhiều nói với nàng mấy câu, dỗ dành nàng cười với mình."Phụ hoàng, so năng lực không có ý nghĩa, chúng ta đánh cuộc một lần nhé? Mời Trữ sư phụ làm trọng tài." Đoan Tuệ công chúa giọng nói lanh lảnh, vô cùng vui vẻ.lại thấy Tam hoàng tử cúi đầu giương dây cung, phảng phất giống như không nghe thấy. Tống Gia Ninh không khỏi bất an, Tam hoàng tử này, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Nửa điểm vui buồn cũng không lộ, quá cao thâm khó lường.Triệu Hằng đang suy nghĩ gì?hắn không phục, hắn tiếp tục cố gắng, mười tuổi luyện thành bách phát bách trúng, nhưng đổi lấy là phụ hoàng từ tiếc hận trở nên thờ ơ, là sau khi nhị ca Tứ đệ đám phi tần khen ngợi nhất định bổ sung một câu đáng tiếc. hắn không thích nghe, hắn không cần bất kỳ kẻ nào thương tiếc, thay vì hắn bị người thương cảm, hắn thà rằng như bọn họ mong muốn, làm người cà lăm bình thường.Tác giả có lời muốn nói: Gia Ninh: bởi vì ta thích ngươi nha.Triệu Hằng: thật sự?Gia Ninh: cái kia, nói thật đừng đánh ta ha ha, thật ra là bởi vì trên đỉnh đầu ngươi kim quang vạn trượng!sau khi trầm mặc hồi lâu, trong phòng bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng BA~ bộp bộp.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Luyện võ trường, ngoại trừ sư phụ cung tiễn Trữ Trận của phụ tử hoàng gia và bốn vị hoàng tử, trùng hợp Quách Bá Ngôn tiến cung cũng ở đây.
tựa như huynh đệ Quách Phù Quách Thứ của nhị phòng Quốc Công Phủ, có muội muội xinh đẹp liền muốn nhiều nói với nàng mấy câu, dỗ dành nàng cười với mình.
"Phụ hoàng, so năng lực không có ý nghĩa, chúng ta đánh cuộc một lần nhé? Mời Trữ sư phụ làm trọng tài." Đoan Tuệ công chúa giọng nói lanh lảnh, vô cùng vui vẻ.
lại thấy Tam hoàng tử cúi đầu giương dây cung, phảng phất giống như không nghe thấy. Tống Gia Ninh không khỏi bất an, Tam hoàng tử này, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Nửa điểm vui buồn cũng không lộ, quá cao thâm khó lường.
Triệu Hằng đang suy nghĩ gì?
hắn không phục, hắn tiếp tục cố gắng, mười tuổi luyện thành bách phát bách trúng, nhưng đổi lấy là phụ hoàng từ tiếc hận trở nên thờ ơ, là sau khi nhị ca Tứ đệ đám phi tần khen ngợi nhất định bổ sung một câu đáng tiếc. hắn không thích nghe, hắn không cần bất kỳ kẻ nào thương tiếc, thay vì hắn bị người thương cảm, hắn thà rằng như bọn họ mong muốn, làm người cà lăm bình thường.
Tác giả có lời muốn nói: Gia Ninh: bởi vì ta thích ngươi nha.
Triệu Hằng: thật sự?
Gia Ninh: cái kia, nói thật đừng đánh ta ha ha, thật ra là bởi vì trên đỉnh đầu ngươi kim quang vạn trượng!
sau khi trầm mặc hồi lâu, trong phòng bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng BA~ bộp bộp.
Quốc Sắc Sinh HươngTác giả: Tiếu Giai NhânTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè tháng sáu oi bức, hơi nóng xông vào người, trên con đường nhỏ ở nông thôn thông với kinh thành, một chiếc xe ngựa đang từ từ đi. Trên xe có khắc kí hiệu “Vệ Quốc Công phủ”, chim phỉ thuý sơn đỏ, trang nghiêm khí phái, trước xe sau xe có bốn tên cấm vệ trong nội cung vây quanh, tựa như giam giữ. Trong xe, trên giường nhỏ phủ chiếu trúc, Tống Gia Ninh chốngđầu lên góc bên trái xe, híp mắt ngủ say sưa, hai má phúng phính trắng như đậu hũ nhẹ nhàng lắc lư theo xe ngựa, sóng gợn lay động quyến rũ động lòng người. Lý ma ma ở một bên nhìn, ma xui quỷ khiến nhớ lại hôm kia bà đi đến chính phòng hỏi chuyện, khi đẩy màn cửa ra, bà kinh sợ nhìn thấy Thế tử chẳng biết đến từ lúc nào, đang ôm chủ tử vào trong ngực. Trong khoảnh khắc thoáng nhìn kia, khuôn mặt bụ bẫm của chủ tử đỏ rực y như bây giờ, không, còn lợi hại hơn bây giờ nhiều, cùng với tiếng khóc ô ô. Cũng đã qua hai ngày, mỗi khi nhớ lại một màn kia, Lý ma ma đều mặt đỏ tim đập. Hơi nóng bắt đầu bốc lên, ngoài cửa sổ đột nhiên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Luyện võ trường, ngoại trừ sư phụ cung tiễn Trữ Trận của phụ tử hoàng gia và bốn vị hoàng tử, trùng hợp Quách Bá Ngôn tiến cung cũng ở đây.tựa như huynh đệ Quách Phù Quách Thứ của nhị phòng Quốc Công Phủ, có muội muội xinh đẹp liền muốn nhiều nói với nàng mấy câu, dỗ dành nàng cười với mình."Phụ hoàng, so năng lực không có ý nghĩa, chúng ta đánh cuộc một lần nhé? Mời Trữ sư phụ làm trọng tài." Đoan Tuệ công chúa giọng nói lanh lảnh, vô cùng vui vẻ.lại thấy Tam hoàng tử cúi đầu giương dây cung, phảng phất giống như không nghe thấy. Tống Gia Ninh không khỏi bất an, Tam hoàng tử này, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Nửa điểm vui buồn cũng không lộ, quá cao thâm khó lường.Triệu Hằng đang suy nghĩ gì?hắn không phục, hắn tiếp tục cố gắng, mười tuổi luyện thành bách phát bách trúng, nhưng đổi lấy là phụ hoàng từ tiếc hận trở nên thờ ơ, là sau khi nhị ca Tứ đệ đám phi tần khen ngợi nhất định bổ sung một câu đáng tiếc. hắn không thích nghe, hắn không cần bất kỳ kẻ nào thương tiếc, thay vì hắn bị người thương cảm, hắn thà rằng như bọn họ mong muốn, làm người cà lăm bình thường.Tác giả có lời muốn nói: Gia Ninh: bởi vì ta thích ngươi nha.Triệu Hằng: thật sự?Gia Ninh: cái kia, nói thật đừng đánh ta ha ha, thật ra là bởi vì trên đỉnh đầu ngươi kim quang vạn trượng!sau khi trầm mặc hồi lâu, trong phòng bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng BA~ bộp bộp.