Tổng lý gọi tới, cho dù là Bạch Tuyết Lam cũng không thể coi thường. Bạch Tuyết Lam để Tôn phó quan chờ ngoài phòng, rồi quay về phòng thay bộ quần áo khác. Tuyên Hoài Phong cũng đã bị giật mình tỉnh giấc, muốn ngủ lại cũng chẳng được, y ngồi dậy, tay chống lên gối nói: “Chuyện gì vậy? Mới sáng sớm đã phải ra ngoài rồi sao?” Bạch Tuyết Lanh nhanh chóng thay quần áo khác sau bình phong, mặc lên người một bộ tây trang vừa vặn bước ra nói: “Chắc cũng không phải chuyện quan trọng gì, nhưng tổng lý đã gọi thì anh không thể không đi.” Hắn đi tới bên giường, vén chiếc chăn mỏng trên người Tuyên Hoài Phong, lại tiếp tục vén vạt áo ngủ y lên, cúi đầu nhìn phần bụng, hơi yên lòng nói: “Thuốc ở bệnh viện Đức không tồi, vết bầm đã tan sáu bảy phần rồi, nhìn không quá đáng sợ nữa.” Thấy bụng y trơn nhẵn rắn chắc, xinh đẹp tựa tác phẩm nghệ thuật, hắn nhịn không được liền v**t v*, hưởng thụ cảm giác mịn màng. Tuyên Hoài Phong vô cùng xấu hổ, đẩy tay hắn nói: “Chẳng phải tổng lý gọi sao? Anh đừng lề…
Quyển 2 - Chương 11-1: Văn án
[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 4 - Tung HoànhTác giả: Phong LộngTruyện Đam MỹTổng lý gọi tới, cho dù là Bạch Tuyết Lam cũng không thể coi thường. Bạch Tuyết Lam để Tôn phó quan chờ ngoài phòng, rồi quay về phòng thay bộ quần áo khác. Tuyên Hoài Phong cũng đã bị giật mình tỉnh giấc, muốn ngủ lại cũng chẳng được, y ngồi dậy, tay chống lên gối nói: “Chuyện gì vậy? Mới sáng sớm đã phải ra ngoài rồi sao?” Bạch Tuyết Lanh nhanh chóng thay quần áo khác sau bình phong, mặc lên người một bộ tây trang vừa vặn bước ra nói: “Chắc cũng không phải chuyện quan trọng gì, nhưng tổng lý đã gọi thì anh không thể không đi.” Hắn đi tới bên giường, vén chiếc chăn mỏng trên người Tuyên Hoài Phong, lại tiếp tục vén vạt áo ngủ y lên, cúi đầu nhìn phần bụng, hơi yên lòng nói: “Thuốc ở bệnh viện Đức không tồi, vết bầm đã tan sáu bảy phần rồi, nhìn không quá đáng sợ nữa.” Thấy bụng y trơn nhẵn rắn chắc, xinh đẹp tựa tác phẩm nghệ thuật, hắn nhịn không được liền v**t v*, hưởng thụ cảm giác mịn màng. Tuyên Hoài Phong vô cùng xấu hổ, đẩy tay hắn nói: “Chẳng phải tổng lý gọi sao? Anh đừng lề… Trận sỉ nhục và khuyên giải như sấm rền gió dữ kia đã quét sạch mọi tri giác của y…Tuyên Hoài Phong lúc nào cũng lo lắng đại tỷ sẽ ngăn cản tình yêu của mình và Bạch Tuyết Lam,Ai ngờ được, cửa ải khó khăn đầu tiên lại là anh họ của Bạch Tuyết Lam – Bạch tổng lý!Nên tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, để người mình yêu thương sống vui vẻ,Hay vì để duy trì sự chung thủy trong tình yêu mà khiến cả hai rơi vào đường cùng?Nếu không rơi vào vũng lầy đau khổ không cách nào chọn lựa này,Y cũng sẽ không trúng kế, khiến cho Tuyên Hoài Mân tẩu thoát!Lần này, y phải giải thích với Bạch Tuyết Lam thế nào đây…
Trận sỉ nhục và khuyên giải như sấm rền gió dữ kia đã quét sạch mọi tri giác của y…
Tuyên Hoài Phong lúc nào cũng lo lắng đại tỷ sẽ ngăn cản tình yêu của mình và Bạch Tuyết Lam,
Ai ngờ được, cửa ải khó khăn đầu tiên lại là anh họ của Bạch Tuyết Lam – Bạch tổng lý!
Nên tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, để người mình yêu thương sống vui vẻ,
Hay vì để duy trì sự chung thủy trong tình yêu mà khiến cả hai rơi vào đường cùng?
Nếu không rơi vào vũng lầy đau khổ không cách nào chọn lựa này,
Y cũng sẽ không trúng kế, khiến cho Tuyên Hoài Mân tẩu thoát!
Lần này, y phải giải thích với Bạch Tuyết Lam thế nào đây…
[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 4 - Tung HoànhTác giả: Phong LộngTruyện Đam MỹTổng lý gọi tới, cho dù là Bạch Tuyết Lam cũng không thể coi thường. Bạch Tuyết Lam để Tôn phó quan chờ ngoài phòng, rồi quay về phòng thay bộ quần áo khác. Tuyên Hoài Phong cũng đã bị giật mình tỉnh giấc, muốn ngủ lại cũng chẳng được, y ngồi dậy, tay chống lên gối nói: “Chuyện gì vậy? Mới sáng sớm đã phải ra ngoài rồi sao?” Bạch Tuyết Lanh nhanh chóng thay quần áo khác sau bình phong, mặc lên người một bộ tây trang vừa vặn bước ra nói: “Chắc cũng không phải chuyện quan trọng gì, nhưng tổng lý đã gọi thì anh không thể không đi.” Hắn đi tới bên giường, vén chiếc chăn mỏng trên người Tuyên Hoài Phong, lại tiếp tục vén vạt áo ngủ y lên, cúi đầu nhìn phần bụng, hơi yên lòng nói: “Thuốc ở bệnh viện Đức không tồi, vết bầm đã tan sáu bảy phần rồi, nhìn không quá đáng sợ nữa.” Thấy bụng y trơn nhẵn rắn chắc, xinh đẹp tựa tác phẩm nghệ thuật, hắn nhịn không được liền v**t v*, hưởng thụ cảm giác mịn màng. Tuyên Hoài Phong vô cùng xấu hổ, đẩy tay hắn nói: “Chẳng phải tổng lý gọi sao? Anh đừng lề… Trận sỉ nhục và khuyên giải như sấm rền gió dữ kia đã quét sạch mọi tri giác của y…Tuyên Hoài Phong lúc nào cũng lo lắng đại tỷ sẽ ngăn cản tình yêu của mình và Bạch Tuyết Lam,Ai ngờ được, cửa ải khó khăn đầu tiên lại là anh họ của Bạch Tuyết Lam – Bạch tổng lý!Nên tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, để người mình yêu thương sống vui vẻ,Hay vì để duy trì sự chung thủy trong tình yêu mà khiến cả hai rơi vào đường cùng?Nếu không rơi vào vũng lầy đau khổ không cách nào chọn lựa này,Y cũng sẽ không trúng kế, khiến cho Tuyên Hoài Mân tẩu thoát!Lần này, y phải giải thích với Bạch Tuyết Lam thế nào đây…