Tác giả:

Tuyên Hoài Phong đưa tay siết chặt khăn quàng cổ, bất chấp tuyết rơi dày đặc mà đi về phía đồng nghiệp hội quán. (Đồng nghiệp hội quán: Nơi ở của những người có cùng nghề nghiệp) Tết âm lịch năm nay lạnh hơn mọi năm rất nhiều. Gió lạnh vù vù thổi, luồn vào cổ áo những người đi đường, không khí lọt vào phổi giống như kết thành từng tầng băng lạnh lẽo. Nhưng trời có lạnh hơn nữa cũng vậy, dù sao cũng là đêm ba mươi tết, những đứa trẻ ăn mặc như cái bánh trưng vui vẻ chạy trên đường, đâu đó vang lên tiếng pháo nổ ‘đùng đoàng’, có mấy người ngồi xổm trước cửa nhà đắp người tuyết, chờ bữa cơm đoàn viên cuối năm. Khi đi qua một giao lộ, ba bốn người ăn mày như ong vỡ tổ chạy lại gần bắt lấy tay y. “Tiên sinh, tiên sinh, năm mới đại cát đại lợi! Cho tôi chút tiền đi!” “Thăng quan tiến chức! Tiên sinh! Cho tôi chút tiền đi! Thăng quan tiến chức!” Tuyên Hoài Phong thấy bọn họ cùng chạy lại đây nên đã sớm bước nhanh hơn, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, lấy một mao tiền trong người ra cho đứa trẻ…

Quyển 2 - Chương 11-1: Văn án

[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt NgọcTác giả: Phong LộngTruyện Đam MỹTuyên Hoài Phong đưa tay siết chặt khăn quàng cổ, bất chấp tuyết rơi dày đặc mà đi về phía đồng nghiệp hội quán. (Đồng nghiệp hội quán: Nơi ở của những người có cùng nghề nghiệp) Tết âm lịch năm nay lạnh hơn mọi năm rất nhiều. Gió lạnh vù vù thổi, luồn vào cổ áo những người đi đường, không khí lọt vào phổi giống như kết thành từng tầng băng lạnh lẽo. Nhưng trời có lạnh hơn nữa cũng vậy, dù sao cũng là đêm ba mươi tết, những đứa trẻ ăn mặc như cái bánh trưng vui vẻ chạy trên đường, đâu đó vang lên tiếng pháo nổ ‘đùng đoàng’, có mấy người ngồi xổm trước cửa nhà đắp người tuyết, chờ bữa cơm đoàn viên cuối năm. Khi đi qua một giao lộ, ba bốn người ăn mày như ong vỡ tổ chạy lại gần bắt lấy tay y. “Tiên sinh, tiên sinh, năm mới đại cát đại lợi! Cho tôi chút tiền đi!” “Thăng quan tiến chức! Tiên sinh! Cho tôi chút tiền đi! Thăng quan tiến chức!” Tuyên Hoài Phong thấy bọn họ cùng chạy lại đây nên đã sớm bước nhanh hơn, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, lấy một mao tiền trong người ra cho đứa trẻ… Cho dù hắn có thể một tay che trời, hô phong hoán vũ, hay có là một vị tổng trưởng mạnh vì gạo, bạo vì tiền.Nhưng đối mặt vời người mình thực lòng yêu thích thì lý trí, vỏ bọc quân tử, tất cả những thứ đó dường như đều trở thành vô dụng.Hắn dùng đủ loại thủ đoạn, nhưng vẫn không đổi được một nụ cười ôn nhu của Tuyên Hoài Phong.Kẻ kia thì không cần phải làm gì, vậy mà hy vọng xa vời, mộng đẹp hắn vô cùng khao khát lại tự động dâng đến trước mặt kẻ kia.Làm sao hắn có thể cam tâm, làm sao hắn có thể dừng tay?Trừ bỏ tiền tài và quyền lực, hắn còn biết cách nắm giữ và thao túng lòng người. Đó mới là nguyên nhân hắn có thể an ổn ngồi trên chiếc ghế tổng trưởng cục hải quan này.Con người của Hoài Phong thực sự đơn giản tới cực điểm.Nhưng điều mà hắn muốn đâu chỉ là người thanh niên xinh đẹp này.Cái hắn muốn là từ trái tim đến thân thể của y. Tất cả đều phải thuộc về hắn.

Cho dù hắn có thể một tay che trời, hô phong hoán vũ, hay có là một vị tổng trưởng mạnh vì gạo, bạo vì tiền.

Nhưng đối mặt vời người mình thực lòng yêu thích thì lý trí, vỏ bọc quân tử, tất cả những thứ đó dường như đều trở thành vô dụng.

Hắn dùng đủ loại thủ đoạn, nhưng vẫn không đổi được một nụ cười ôn nhu của Tuyên Hoài Phong.

Kẻ kia thì không cần phải làm gì, vậy mà hy vọng xa vời, mộng đẹp hắn vô cùng khao khát lại tự động dâng đến trước mặt kẻ kia.

Làm sao hắn có thể cam tâm, làm sao hắn có thể dừng tay?

Trừ bỏ tiền tài và quyền lực, hắn còn biết cách nắm giữ và thao túng lòng người. Đó mới là nguyên nhân hắn có thể an ổn ngồi trên chiếc ghế tổng trưởng cục hải quan này.

Con người của Hoài Phong thực sự đơn giản tới cực điểm.

Nhưng điều mà hắn muốn đâu chỉ là người thanh niên xinh đẹp này.

Cái hắn muốn là từ trái tim đến thân thể của y. Tất cả đều phải thuộc về hắn.

[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt NgọcTác giả: Phong LộngTruyện Đam MỹTuyên Hoài Phong đưa tay siết chặt khăn quàng cổ, bất chấp tuyết rơi dày đặc mà đi về phía đồng nghiệp hội quán. (Đồng nghiệp hội quán: Nơi ở của những người có cùng nghề nghiệp) Tết âm lịch năm nay lạnh hơn mọi năm rất nhiều. Gió lạnh vù vù thổi, luồn vào cổ áo những người đi đường, không khí lọt vào phổi giống như kết thành từng tầng băng lạnh lẽo. Nhưng trời có lạnh hơn nữa cũng vậy, dù sao cũng là đêm ba mươi tết, những đứa trẻ ăn mặc như cái bánh trưng vui vẻ chạy trên đường, đâu đó vang lên tiếng pháo nổ ‘đùng đoàng’, có mấy người ngồi xổm trước cửa nhà đắp người tuyết, chờ bữa cơm đoàn viên cuối năm. Khi đi qua một giao lộ, ba bốn người ăn mày như ong vỡ tổ chạy lại gần bắt lấy tay y. “Tiên sinh, tiên sinh, năm mới đại cát đại lợi! Cho tôi chút tiền đi!” “Thăng quan tiến chức! Tiên sinh! Cho tôi chút tiền đi! Thăng quan tiến chức!” Tuyên Hoài Phong thấy bọn họ cùng chạy lại đây nên đã sớm bước nhanh hơn, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, lấy một mao tiền trong người ra cho đứa trẻ… Cho dù hắn có thể một tay che trời, hô phong hoán vũ, hay có là một vị tổng trưởng mạnh vì gạo, bạo vì tiền.Nhưng đối mặt vời người mình thực lòng yêu thích thì lý trí, vỏ bọc quân tử, tất cả những thứ đó dường như đều trở thành vô dụng.Hắn dùng đủ loại thủ đoạn, nhưng vẫn không đổi được một nụ cười ôn nhu của Tuyên Hoài Phong.Kẻ kia thì không cần phải làm gì, vậy mà hy vọng xa vời, mộng đẹp hắn vô cùng khao khát lại tự động dâng đến trước mặt kẻ kia.Làm sao hắn có thể cam tâm, làm sao hắn có thể dừng tay?Trừ bỏ tiền tài và quyền lực, hắn còn biết cách nắm giữ và thao túng lòng người. Đó mới là nguyên nhân hắn có thể an ổn ngồi trên chiếc ghế tổng trưởng cục hải quan này.Con người của Hoài Phong thực sự đơn giản tới cực điểm.Nhưng điều mà hắn muốn đâu chỉ là người thanh niên xinh đẹp này.Cái hắn muốn là từ trái tim đến thân thể của y. Tất cả đều phải thuộc về hắn.

Quyển 2 - Chương 11-1: Văn án