Tuyên Hoài Phong đưa tay siết chặt khăn quàng cổ, bất chấp tuyết rơi dày đặc mà đi về phía đồng nghiệp hội quán. (Đồng nghiệp hội quán: Nơi ở của những người có cùng nghề nghiệp) Tết âm lịch năm nay lạnh hơn mọi năm rất nhiều. Gió lạnh vù vù thổi, luồn vào cổ áo những người đi đường, không khí lọt vào phổi giống như kết thành từng tầng băng lạnh lẽo. Nhưng trời có lạnh hơn nữa cũng vậy, dù sao cũng là đêm ba mươi tết, những đứa trẻ ăn mặc như cái bánh trưng vui vẻ chạy trên đường, đâu đó vang lên tiếng pháo nổ ‘đùng đoàng’, có mấy người ngồi xổm trước cửa nhà đắp người tuyết, chờ bữa cơm đoàn viên cuối năm. Khi đi qua một giao lộ, ba bốn người ăn mày như ong vỡ tổ chạy lại gần bắt lấy tay y. “Tiên sinh, tiên sinh, năm mới đại cát đại lợi! Cho tôi chút tiền đi!” “Thăng quan tiến chức! Tiên sinh! Cho tôi chút tiền đi! Thăng quan tiến chức!” Tuyên Hoài Phong thấy bọn họ cùng chạy lại đây nên đã sớm bước nhanh hơn, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, lấy một mao tiền trong người ra cho đứa trẻ…
Quyển 3 - Chương 21-1: Văn án
[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt NgọcTác giả: Phong LộngTruyện Đam MỹTuyên Hoài Phong đưa tay siết chặt khăn quàng cổ, bất chấp tuyết rơi dày đặc mà đi về phía đồng nghiệp hội quán. (Đồng nghiệp hội quán: Nơi ở của những người có cùng nghề nghiệp) Tết âm lịch năm nay lạnh hơn mọi năm rất nhiều. Gió lạnh vù vù thổi, luồn vào cổ áo những người đi đường, không khí lọt vào phổi giống như kết thành từng tầng băng lạnh lẽo. Nhưng trời có lạnh hơn nữa cũng vậy, dù sao cũng là đêm ba mươi tết, những đứa trẻ ăn mặc như cái bánh trưng vui vẻ chạy trên đường, đâu đó vang lên tiếng pháo nổ ‘đùng đoàng’, có mấy người ngồi xổm trước cửa nhà đắp người tuyết, chờ bữa cơm đoàn viên cuối năm. Khi đi qua một giao lộ, ba bốn người ăn mày như ong vỡ tổ chạy lại gần bắt lấy tay y. “Tiên sinh, tiên sinh, năm mới đại cát đại lợi! Cho tôi chút tiền đi!” “Thăng quan tiến chức! Tiên sinh! Cho tôi chút tiền đi! Thăng quan tiến chức!” Tuyên Hoài Phong thấy bọn họ cùng chạy lại đây nên đã sớm bước nhanh hơn, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, lấy một mao tiền trong người ra cho đứa trẻ… Một lần ám sát đã đánh vỡ cục diện căng thẳng, bế tắc giữa hai người.Tuyên Hoài Phong phát hiện bản thân cư nhiên lại quan tâm đến tên tổng trưởng hỉ nộ thất thường kia.Chuyện này cũng không có gì là lạ, dù sao con người luôn có cảm tình.Tên kia nghiêm túc với công việc hơn so với tưởng tượng.Đối với việc trừng trị đại ca hắc bang cùng bọn buôn lậu thuốc phiện thì luôn quyết đoán, quả thực đã đạt tới trình độ không sợ chết.Cho nên… những giây phút hỉ nộ vô thường đó, những hành động âm hiểm đê tiện kia.Cũng không phải…vì thích mình sao?Con người nào phải cây cỏ, chìm đắm trong sự tận tâm chăm sóc cùng cảm giác hiền hòa hắn mang tới, y phát hiện bản thân giống như sắp rơi vào tay giặc…..Tại thời đại sa đọa, lãng phí này.Có thể nói, tình nghĩa con người đều mỏng như tờ giấy.Cũng bởi vậy, người có thể kiên trì không thay đổi chân tâm mới thực sự đáng trân trọng.
Một lần ám sát đã đánh vỡ cục diện căng thẳng, bế tắc giữa hai người.
Tuyên Hoài Phong phát hiện bản thân cư nhiên lại quan tâm đến tên tổng trưởng hỉ nộ thất thường kia.
Chuyện này cũng không có gì là lạ, dù sao con người luôn có cảm tình.
Tên kia nghiêm túc với công việc hơn so với tưởng tượng.
Đối với việc trừng trị đại ca hắc bang cùng bọn buôn lậu thuốc phiện thì luôn quyết đoán, quả thực đã đạt tới trình độ không sợ chết.
Cho nên… những giây phút hỉ nộ vô thường đó, những hành động âm hiểm đê tiện kia.
Cũng không phải…vì thích mình sao?
Con người nào phải cây cỏ, chìm đắm trong sự tận tâm chăm sóc cùng cảm giác hiền hòa hắn mang tới, y phát hiện bản thân giống như sắp rơi vào tay giặc…..
Tại thời đại sa đọa, lãng phí này.
Có thể nói, tình nghĩa con người đều mỏng như tờ giấy.
Cũng bởi vậy, người có thể kiên trì không thay đổi chân tâm mới thực sự đáng trân trọng.
[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt NgọcTác giả: Phong LộngTruyện Đam MỹTuyên Hoài Phong đưa tay siết chặt khăn quàng cổ, bất chấp tuyết rơi dày đặc mà đi về phía đồng nghiệp hội quán. (Đồng nghiệp hội quán: Nơi ở của những người có cùng nghề nghiệp) Tết âm lịch năm nay lạnh hơn mọi năm rất nhiều. Gió lạnh vù vù thổi, luồn vào cổ áo những người đi đường, không khí lọt vào phổi giống như kết thành từng tầng băng lạnh lẽo. Nhưng trời có lạnh hơn nữa cũng vậy, dù sao cũng là đêm ba mươi tết, những đứa trẻ ăn mặc như cái bánh trưng vui vẻ chạy trên đường, đâu đó vang lên tiếng pháo nổ ‘đùng đoàng’, có mấy người ngồi xổm trước cửa nhà đắp người tuyết, chờ bữa cơm đoàn viên cuối năm. Khi đi qua một giao lộ, ba bốn người ăn mày như ong vỡ tổ chạy lại gần bắt lấy tay y. “Tiên sinh, tiên sinh, năm mới đại cát đại lợi! Cho tôi chút tiền đi!” “Thăng quan tiến chức! Tiên sinh! Cho tôi chút tiền đi! Thăng quan tiến chức!” Tuyên Hoài Phong thấy bọn họ cùng chạy lại đây nên đã sớm bước nhanh hơn, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, lấy một mao tiền trong người ra cho đứa trẻ… Một lần ám sát đã đánh vỡ cục diện căng thẳng, bế tắc giữa hai người.Tuyên Hoài Phong phát hiện bản thân cư nhiên lại quan tâm đến tên tổng trưởng hỉ nộ thất thường kia.Chuyện này cũng không có gì là lạ, dù sao con người luôn có cảm tình.Tên kia nghiêm túc với công việc hơn so với tưởng tượng.Đối với việc trừng trị đại ca hắc bang cùng bọn buôn lậu thuốc phiện thì luôn quyết đoán, quả thực đã đạt tới trình độ không sợ chết.Cho nên… những giây phút hỉ nộ vô thường đó, những hành động âm hiểm đê tiện kia.Cũng không phải…vì thích mình sao?Con người nào phải cây cỏ, chìm đắm trong sự tận tâm chăm sóc cùng cảm giác hiền hòa hắn mang tới, y phát hiện bản thân giống như sắp rơi vào tay giặc…..Tại thời đại sa đọa, lãng phí này.Có thể nói, tình nghĩa con người đều mỏng như tờ giấy.Cũng bởi vậy, người có thể kiên trì không thay đổi chân tâm mới thực sự đáng trân trọng.