Một buổi tối 20XX,Thế kỉ XXI... Lưu gia... Lưu Hoa Nguyệt đứng trướt cửa phòng của Lưu phu nhân chậm gõ cửa:“Mẹ à, cha bảo mẹ ra tiếp khách ở phòng tiệc. Mẹ chuẩn bị nhanh lên.” Trong căn phòng kia chỉ “ừ” một tiếng rồi chiếc cửa gỗ mở ra,Lưu phu nhân mặc một chiếc váy màu tím hở vai và dài chấm gót chân,trước ngực gắn ba viên kim cương sáng lấp lánh nhìn cô rồi chau mày:“ Bữa tiệc quan trọng sao con lại ăn mặc thế này?” Lưu Hoa Nguyệt nhìn lại chiếc váy đen viền trắng trên đầu gối 10cm bó sát làm lộ ra cơ thể hình chữ S mà vẫn kín đáo thanh lịch ra dáng con nhà lành. Thế này thì sao chứ váy đẹp mà? Cô hỏi:“ Mẹ thấy chiếc váy này có vấn đề gì sao ạ?” Thấy mẹ không nói chỉ lắc đầu mới dẫn bà tới phòng tiệc. Căn phòng tiệc ồn ào làm cô nhức đầu nên sải bước ra ban công hóng gió. Cô liếc đôi đồng tử đen của mình vào căn phòng kia nghĩ:“ Ai mà biết được việc một sát thủ No.1 máu lạnh lại đi dự bữa tiệc tao nhã này thì mình dám nhìn mặt ai nữa” Vì đang tận hưởng sự yên tĩnh, Lưu Hoa Nguyệt…
Chương 5: Bỏ trốn
Sát Thủ Vương PhiTác giả: meosutuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngMột buổi tối 20XX,Thế kỉ XXI... Lưu gia... Lưu Hoa Nguyệt đứng trướt cửa phòng của Lưu phu nhân chậm gõ cửa:“Mẹ à, cha bảo mẹ ra tiếp khách ở phòng tiệc. Mẹ chuẩn bị nhanh lên.” Trong căn phòng kia chỉ “ừ” một tiếng rồi chiếc cửa gỗ mở ra,Lưu phu nhân mặc một chiếc váy màu tím hở vai và dài chấm gót chân,trước ngực gắn ba viên kim cương sáng lấp lánh nhìn cô rồi chau mày:“ Bữa tiệc quan trọng sao con lại ăn mặc thế này?” Lưu Hoa Nguyệt nhìn lại chiếc váy đen viền trắng trên đầu gối 10cm bó sát làm lộ ra cơ thể hình chữ S mà vẫn kín đáo thanh lịch ra dáng con nhà lành. Thế này thì sao chứ váy đẹp mà? Cô hỏi:“ Mẹ thấy chiếc váy này có vấn đề gì sao ạ?” Thấy mẹ không nói chỉ lắc đầu mới dẫn bà tới phòng tiệc. Căn phòng tiệc ồn ào làm cô nhức đầu nên sải bước ra ban công hóng gió. Cô liếc đôi đồng tử đen của mình vào căn phòng kia nghĩ:“ Ai mà biết được việc một sát thủ No.1 máu lạnh lại đi dự bữa tiệc tao nhã này thì mình dám nhìn mặt ai nữa” Vì đang tận hưởng sự yên tĩnh, Lưu Hoa Nguyệt… Nàng tức muốn hộc máu: Tên này óc heo hay óc bò mà không hiểu ngụ ý trong câu nói của nàng?Sau bao nhiêu cố gắng nàng cũng thoát khỏi tay hắn, tức tốc chạy về phủ. Còn hắn thì mỉm cười chua chát:“ Nàng... ghét ta đến vậy sao? Thà chết cũng phải thoát khỏi ta. Bao nhiêu nữ nhân muốn gả cho ta thì không được còn ta muốn lấy nàng cũng không xong!”Cứ như thế, đêm nào nàng cũng đến “thăm” và “biếu” hắn không ít độc dược tốt. Cho tới đêm trước hôn lễ.Nàng tức giận vì không thể dùng châm độc đâm cho hắn chết đi để thu phục bọn Lưu gia. Còn hắn thì rất vui khi nàng đến thăm hắn thường xuyên tuy không có mấy phần thiện cảm._______ thời gian _______Vào ngày hôn lễ, Lưu Hoa Nguyệt đang say sưa ngủ thì bị Châu nhi lôi đầu kéo đi rửa mặt chải tóc, thay bộ hỉ phục nặng trịch đỏ chói có thêu rồng bay phượng múa.Từ ngoài có tên gia đinh đi vào:“ Người của vương gia tới!” Châu nhi cẩn thận đội mũ phượng cho nàng:“ Tiểu thư, tiểu thư đi rồi phải nhớ Châu nhi nha!”Lưu Hoa Nguyệt cười:“ Cứ ở đây đợi ta, ta sẽ đón em vào cung!” Nghe lời hứa hẹn của nàng Châu nhi vui vẻ:“ Vâng! Em sẽ chờ người!:D.”_______địa điểm_______Lúc vào bái đường nàng chỉ muốn chạy thật xa nhưng bộ hỉ phục rất nặng, đã vậy xung quanh có nhiều ám vệ mà nàng còn đang đội mấy tạ vàng và mặt bị che bởi cái khăn đỏ chói nữa!! Lão thiên đúng là muốn giết ta a!!@^@“NHẤT BÁI THIÊN ĐỊA!NHỊ BÁI CAO ĐƯỜNG!PHU THÊ GIAO BÁI!KẾT THÚC BUỔI LỄ, ĐƯA VÀO ĐỘNG PHÒNG!!”Bà mai dẫn tân nương vào tân phòng căn dặn không được bỏ màng che mặt xuống tới khi tân lang đến. Thấy Lưu Hoa Nguyệt gật gật đầu bà mới đi ra.Không nghe thấy tiếng động nữa nàng mới ném cái màng che, lột hết cái đống vàng trên đầu, cởi bỏ bộ hỉ phục thay bằng bộ quần áo nhảy lên mái nhà rồi chậy mấtPhong Thần vừa bước vào tân phòng, chỉ thấy một đống lộn xộn mà không thấy người đâu. Hắn tức tối la lên:“ Người đâu, mau chóng tìm vương phi cho ta!!”Nàng giờ đang an nhàn ngồi luyện công trong tòa tháp cách Chiến vương phủ không xa. Quả người xưa nói không sai, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!!!
Nàng tức muốn hộc máu: Tên này óc heo hay óc bò mà không hiểu ngụ ý trong câu nói của nàng?
Sau bao nhiêu cố gắng nàng cũng thoát khỏi tay hắn, tức tốc chạy về phủ. Còn hắn thì mỉm cười chua chát:“ Nàng... ghét ta đến vậy sao? Thà chết cũng phải thoát khỏi ta. Bao nhiêu nữ nhân muốn gả cho ta thì không được còn ta muốn lấy nàng cũng không xong!”
Cứ như thế, đêm nào nàng cũng đến “thăm” và “biếu” hắn không ít độc dược tốt. Cho tới đêm trước hôn lễ.
Nàng tức giận vì không thể dùng châm độc đâm cho hắn chết đi để thu phục bọn Lưu gia. Còn hắn thì rất vui khi nàng đến thăm hắn thường xuyên tuy không có mấy phần thiện cảm.
_______ thời gian _______
Vào ngày hôn lễ, Lưu Hoa Nguyệt đang say sưa ngủ thì bị Châu nhi lôi đầu kéo đi rửa mặt chải tóc, thay bộ hỉ phục nặng trịch đỏ chói có thêu rồng bay phượng múa.
Từ ngoài có tên gia đinh đi vào:“ Người của vương gia tới!” Châu nhi cẩn thận đội mũ phượng cho nàng:“ Tiểu thư, tiểu thư đi rồi phải nhớ Châu nhi nha!”
Lưu Hoa Nguyệt cười:“ Cứ ở đây đợi ta, ta sẽ đón em vào cung!” Nghe lời hứa hẹn của nàng Châu nhi vui vẻ:“ Vâng! Em sẽ chờ người!:D.”
_______địa điểm_______
Lúc vào bái đường nàng chỉ muốn chạy thật xa nhưng bộ hỉ phục rất nặng, đã vậy xung quanh có nhiều ám vệ mà nàng còn đang đội mấy tạ vàng và mặt bị che bởi cái khăn đỏ chói nữa!! Lão thiên đúng là muốn giết ta a!!@^@
“NHẤT BÁI THIÊN ĐỊA!
NHỊ BÁI CAO ĐƯỜNG!
PHU THÊ GIAO BÁI!
KẾT THÚC BUỔI LỄ, ĐƯA VÀO ĐỘNG PHÒNG!!”
Bà mai dẫn tân nương vào tân phòng căn dặn không được bỏ màng che mặt xuống tới khi tân lang đến. Thấy Lưu Hoa Nguyệt gật gật đầu bà mới đi ra.
Không nghe thấy tiếng động nữa nàng mới ném cái màng che, lột hết cái đống vàng trên đầu, cởi bỏ bộ hỉ phục thay bằng bộ quần áo nhảy lên mái nhà rồi chậy mất
Phong Thần vừa bước vào tân phòng, chỉ thấy một đống lộn xộn mà không thấy người đâu. Hắn tức tối la lên:“ Người đâu, mau chóng tìm vương phi cho ta!!”
Nàng giờ đang an nhàn ngồi luyện công trong tòa tháp cách Chiến vương phủ không xa. Quả người xưa nói không sai, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!!!
Sát Thủ Vương PhiTác giả: meosutuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngMột buổi tối 20XX,Thế kỉ XXI... Lưu gia... Lưu Hoa Nguyệt đứng trướt cửa phòng của Lưu phu nhân chậm gõ cửa:“Mẹ à, cha bảo mẹ ra tiếp khách ở phòng tiệc. Mẹ chuẩn bị nhanh lên.” Trong căn phòng kia chỉ “ừ” một tiếng rồi chiếc cửa gỗ mở ra,Lưu phu nhân mặc một chiếc váy màu tím hở vai và dài chấm gót chân,trước ngực gắn ba viên kim cương sáng lấp lánh nhìn cô rồi chau mày:“ Bữa tiệc quan trọng sao con lại ăn mặc thế này?” Lưu Hoa Nguyệt nhìn lại chiếc váy đen viền trắng trên đầu gối 10cm bó sát làm lộ ra cơ thể hình chữ S mà vẫn kín đáo thanh lịch ra dáng con nhà lành. Thế này thì sao chứ váy đẹp mà? Cô hỏi:“ Mẹ thấy chiếc váy này có vấn đề gì sao ạ?” Thấy mẹ không nói chỉ lắc đầu mới dẫn bà tới phòng tiệc. Căn phòng tiệc ồn ào làm cô nhức đầu nên sải bước ra ban công hóng gió. Cô liếc đôi đồng tử đen của mình vào căn phòng kia nghĩ:“ Ai mà biết được việc một sát thủ No.1 máu lạnh lại đi dự bữa tiệc tao nhã này thì mình dám nhìn mặt ai nữa” Vì đang tận hưởng sự yên tĩnh, Lưu Hoa Nguyệt… Nàng tức muốn hộc máu: Tên này óc heo hay óc bò mà không hiểu ngụ ý trong câu nói của nàng?Sau bao nhiêu cố gắng nàng cũng thoát khỏi tay hắn, tức tốc chạy về phủ. Còn hắn thì mỉm cười chua chát:“ Nàng... ghét ta đến vậy sao? Thà chết cũng phải thoát khỏi ta. Bao nhiêu nữ nhân muốn gả cho ta thì không được còn ta muốn lấy nàng cũng không xong!”Cứ như thế, đêm nào nàng cũng đến “thăm” và “biếu” hắn không ít độc dược tốt. Cho tới đêm trước hôn lễ.Nàng tức giận vì không thể dùng châm độc đâm cho hắn chết đi để thu phục bọn Lưu gia. Còn hắn thì rất vui khi nàng đến thăm hắn thường xuyên tuy không có mấy phần thiện cảm._______ thời gian _______Vào ngày hôn lễ, Lưu Hoa Nguyệt đang say sưa ngủ thì bị Châu nhi lôi đầu kéo đi rửa mặt chải tóc, thay bộ hỉ phục nặng trịch đỏ chói có thêu rồng bay phượng múa.Từ ngoài có tên gia đinh đi vào:“ Người của vương gia tới!” Châu nhi cẩn thận đội mũ phượng cho nàng:“ Tiểu thư, tiểu thư đi rồi phải nhớ Châu nhi nha!”Lưu Hoa Nguyệt cười:“ Cứ ở đây đợi ta, ta sẽ đón em vào cung!” Nghe lời hứa hẹn của nàng Châu nhi vui vẻ:“ Vâng! Em sẽ chờ người!:D.”_______địa điểm_______Lúc vào bái đường nàng chỉ muốn chạy thật xa nhưng bộ hỉ phục rất nặng, đã vậy xung quanh có nhiều ám vệ mà nàng còn đang đội mấy tạ vàng và mặt bị che bởi cái khăn đỏ chói nữa!! Lão thiên đúng là muốn giết ta a!!@^@“NHẤT BÁI THIÊN ĐỊA!NHỊ BÁI CAO ĐƯỜNG!PHU THÊ GIAO BÁI!KẾT THÚC BUỔI LỄ, ĐƯA VÀO ĐỘNG PHÒNG!!”Bà mai dẫn tân nương vào tân phòng căn dặn không được bỏ màng che mặt xuống tới khi tân lang đến. Thấy Lưu Hoa Nguyệt gật gật đầu bà mới đi ra.Không nghe thấy tiếng động nữa nàng mới ném cái màng che, lột hết cái đống vàng trên đầu, cởi bỏ bộ hỉ phục thay bằng bộ quần áo nhảy lên mái nhà rồi chậy mấtPhong Thần vừa bước vào tân phòng, chỉ thấy một đống lộn xộn mà không thấy người đâu. Hắn tức tối la lên:“ Người đâu, mau chóng tìm vương phi cho ta!!”Nàng giờ đang an nhàn ngồi luyện công trong tòa tháp cách Chiến vương phủ không xa. Quả người xưa nói không sai, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!!!