Tác giả:

Một buổi tối 20XX,Thế kỉ XXI... Lưu gia... Lưu Hoa Nguyệt đứng trướt cửa phòng của Lưu phu nhân chậm gõ cửa:“Mẹ à, cha bảo mẹ ra tiếp khách ở phòng tiệc. Mẹ chuẩn bị nhanh lên.” Trong căn phòng kia chỉ “ừ” một tiếng rồi chiếc cửa gỗ mở ra,Lưu phu nhân mặc một chiếc váy màu tím hở vai và dài chấm gót chân,trước ngực gắn ba viên kim cương sáng lấp lánh nhìn cô rồi chau mày:“ Bữa tiệc quan trọng sao con lại ăn mặc thế này?” Lưu Hoa Nguyệt nhìn lại chiếc váy đen viền trắng trên đầu gối 10cm bó sát làm lộ ra cơ thể hình chữ S mà vẫn kín đáo thanh lịch ra dáng con nhà lành. Thế này thì sao chứ váy đẹp mà? Cô hỏi:“ Mẹ thấy chiếc váy này có vấn đề gì sao ạ?” Thấy mẹ không nói chỉ lắc đầu mới dẫn bà tới phòng tiệc. Căn phòng tiệc ồn ào làm cô nhức đầu nên sải bước ra ban công hóng gió. Cô liếc đôi đồng tử đen của mình vào căn phòng kia nghĩ:“ Ai mà biết được việc một sát thủ No.1 máu lạnh lại đi dự bữa tiệc tao nhã này thì mình dám nhìn mặt ai nữa” Vì đang tận hưởng sự yên tĩnh, Lưu Hoa Nguyệt…

Chương 6: Nàng sẽ không thoát khỏi ta

Sát Thủ Vương PhiTác giả: meosutuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngMột buổi tối 20XX,Thế kỉ XXI... Lưu gia... Lưu Hoa Nguyệt đứng trướt cửa phòng của Lưu phu nhân chậm gõ cửa:“Mẹ à, cha bảo mẹ ra tiếp khách ở phòng tiệc. Mẹ chuẩn bị nhanh lên.” Trong căn phòng kia chỉ “ừ” một tiếng rồi chiếc cửa gỗ mở ra,Lưu phu nhân mặc một chiếc váy màu tím hở vai và dài chấm gót chân,trước ngực gắn ba viên kim cương sáng lấp lánh nhìn cô rồi chau mày:“ Bữa tiệc quan trọng sao con lại ăn mặc thế này?” Lưu Hoa Nguyệt nhìn lại chiếc váy đen viền trắng trên đầu gối 10cm bó sát làm lộ ra cơ thể hình chữ S mà vẫn kín đáo thanh lịch ra dáng con nhà lành. Thế này thì sao chứ váy đẹp mà? Cô hỏi:“ Mẹ thấy chiếc váy này có vấn đề gì sao ạ?” Thấy mẹ không nói chỉ lắc đầu mới dẫn bà tới phòng tiệc. Căn phòng tiệc ồn ào làm cô nhức đầu nên sải bước ra ban công hóng gió. Cô liếc đôi đồng tử đen của mình vào căn phòng kia nghĩ:“ Ai mà biết được việc một sát thủ No.1 máu lạnh lại đi dự bữa tiệc tao nhã này thì mình dám nhìn mặt ai nữa” Vì đang tận hưởng sự yên tĩnh, Lưu Hoa Nguyệt… Phong Thần lục tung cả kinh thành suốt hai ngày qua mà vẫn không thấy tung tích nàng đâu. Hắn giờ mới hối hận tại sao để nàng có cơ hội chạy thoát.Còn về phía Lưu Hoa Nguyệt vẫn nhàn nhãn ngày qua ngày rèn luyện cơ thể trở nên mạnh như nàng ở hiện đại. Số ám khí cùng độc dược nàng đã lở tay “tế” cho hắn cả rồi. Haizzz... tại sao nàng lại ngu ngốc như vậy.Hoàng thượng đang hậm hực vì tên đệ đệ “yêu quí” của hắn bỏ bê triều chính để đi tìm vợ, hừ! Vô lý hết sức. Giờ đây, số phận của cả Nam Phong quốc đang trông chờ vào một nữ nhân có trở lại hoàng cung không._______ thời gian _______Một tuần sau cuộc tìm kiếm không kết quả, Phong Thần nhớ ra còn một nơi hắn chưa tìm kiếm đó là tòa tháp Kim Tinh rất gần với Chiến vương điện của hắn. Hắn nhếc miệng cười âm lãnh, khá khen cho nàng dám dùng chiêu 'nơi nguy hiểm cũng là nơi an toàn' với hắn!Lưu Hoa Nguyệt còn ngồi tu luyện thì từ sau lưng nàng có người xuất hiện, mạnh mẽ ôm nàng vào lòng. Nàng càng vùng vẫy thì hắn càng ôm nàng chặt hơn.Hắn ghé sát miệng vào tai nàng âm lãnh nói:“ Nàng to gan lắm, dám trốn đi lúc ở tân phòng. Đợi lúc về nàng xem ta sẽ xử trí nàng ra sao!” Nói rồi Phong Thần ôm chặt nàng vào lòng sợ chỉ cần buông tay là nàng sẽ biến mất.Về tới Chiến vương phủ, hắn nhanh chóng dùng nội lực trói nàng ở trên gường( đề nghị ko suy diễn lung tung) lạnh giọng:“ Nàng cứ nằm đây tới khi nào xin lỗi ta về việc bỏ trốn rỏ chưa?”Lưu Hoa Nguyệt không cam tâm trừng mắt về phía hắn tự tiếu phi tiếu:“ Chiến vương điện hạ a, ngài ép hôn ta rồi còn mắng ta. Hứ! Nực cười, người cứ ở đó mà mơ tưởng ta sẽ xin lỗi ngươi đi!!”Phong Thần không nói, chỉ quay lưng đi về phía cửa cứ thế mà đi. Hắn biết mình như vậy là quá đáng nhưng nếu nhẹ nhàng thì sớm muộn nàng sẽ bỏ hắn mà đi. Hắn mong sao ngày nàng bỏ hắn sẽ không bao giờ tới._______

Phong Thần lục tung cả kinh thành suốt hai ngày qua mà vẫn không thấy tung tích nàng đâu. Hắn giờ mới hối hận tại sao để nàng có cơ hội chạy thoát.

Còn về phía Lưu Hoa Nguyệt vẫn nhàn nhãn ngày qua ngày rèn luyện cơ thể trở nên mạnh như nàng ở hiện đại. Số ám khí cùng độc dược nàng đã lở tay “tế” cho hắn cả rồi. Haizzz... tại sao nàng lại ngu ngốc như vậy.

Hoàng thượng đang hậm hực vì tên đệ đệ “yêu quí” của hắn bỏ bê triều chính để đi tìm vợ, hừ! Vô lý hết sức. Giờ đây, số phận của cả Nam Phong quốc đang trông chờ vào một nữ nhân có trở lại hoàng cung không.

_______ thời gian _______

Một tuần sau cuộc tìm kiếm không kết quả, Phong Thần nhớ ra còn một nơi hắn chưa tìm kiếm đó là tòa tháp Kim Tinh rất gần với Chiến vương điện của hắn. Hắn nhếc miệng cười âm lãnh, khá khen cho nàng dám dùng chiêu 'nơi nguy hiểm cũng là nơi an toàn' với hắn!

Lưu Hoa Nguyệt còn ngồi tu luyện thì từ sau lưng nàng có người xuất hiện, mạnh mẽ ôm nàng vào lòng. Nàng càng vùng vẫy thì hắn càng ôm nàng chặt hơn.

Hắn ghé sát miệng vào tai nàng âm lãnh nói:“ Nàng to gan lắm, dám trốn đi lúc ở tân phòng. Đợi lúc về nàng xem ta sẽ xử trí nàng ra sao!” Nói rồi Phong Thần ôm chặt nàng vào lòng sợ chỉ cần buông tay là nàng sẽ biến mất.

Về tới Chiến vương phủ, hắn nhanh chóng dùng nội lực trói nàng ở trên gường( đề nghị ko suy diễn lung tung) lạnh giọng:“ Nàng cứ nằm đây tới khi nào xin lỗi ta về việc bỏ trốn rỏ chưa?”

Lưu Hoa Nguyệt không cam tâm trừng mắt về phía hắn tự tiếu phi tiếu:“ Chiến vương điện hạ a, ngài ép hôn ta rồi còn mắng ta. Hứ! Nực cười, người cứ ở đó mà mơ tưởng ta sẽ xin lỗi ngươi đi!!”

Phong Thần không nói, chỉ quay lưng đi về phía cửa cứ thế mà đi. Hắn biết mình như vậy là quá đáng nhưng nếu nhẹ nhàng thì sớm muộn nàng sẽ bỏ hắn mà đi. Hắn mong sao ngày nàng bỏ hắn sẽ không bao giờ tới.

_______

Sát Thủ Vương PhiTác giả: meosutuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngMột buổi tối 20XX,Thế kỉ XXI... Lưu gia... Lưu Hoa Nguyệt đứng trướt cửa phòng của Lưu phu nhân chậm gõ cửa:“Mẹ à, cha bảo mẹ ra tiếp khách ở phòng tiệc. Mẹ chuẩn bị nhanh lên.” Trong căn phòng kia chỉ “ừ” một tiếng rồi chiếc cửa gỗ mở ra,Lưu phu nhân mặc một chiếc váy màu tím hở vai và dài chấm gót chân,trước ngực gắn ba viên kim cương sáng lấp lánh nhìn cô rồi chau mày:“ Bữa tiệc quan trọng sao con lại ăn mặc thế này?” Lưu Hoa Nguyệt nhìn lại chiếc váy đen viền trắng trên đầu gối 10cm bó sát làm lộ ra cơ thể hình chữ S mà vẫn kín đáo thanh lịch ra dáng con nhà lành. Thế này thì sao chứ váy đẹp mà? Cô hỏi:“ Mẹ thấy chiếc váy này có vấn đề gì sao ạ?” Thấy mẹ không nói chỉ lắc đầu mới dẫn bà tới phòng tiệc. Căn phòng tiệc ồn ào làm cô nhức đầu nên sải bước ra ban công hóng gió. Cô liếc đôi đồng tử đen của mình vào căn phòng kia nghĩ:“ Ai mà biết được việc một sát thủ No.1 máu lạnh lại đi dự bữa tiệc tao nhã này thì mình dám nhìn mặt ai nữa” Vì đang tận hưởng sự yên tĩnh, Lưu Hoa Nguyệt… Phong Thần lục tung cả kinh thành suốt hai ngày qua mà vẫn không thấy tung tích nàng đâu. Hắn giờ mới hối hận tại sao để nàng có cơ hội chạy thoát.Còn về phía Lưu Hoa Nguyệt vẫn nhàn nhãn ngày qua ngày rèn luyện cơ thể trở nên mạnh như nàng ở hiện đại. Số ám khí cùng độc dược nàng đã lở tay “tế” cho hắn cả rồi. Haizzz... tại sao nàng lại ngu ngốc như vậy.Hoàng thượng đang hậm hực vì tên đệ đệ “yêu quí” của hắn bỏ bê triều chính để đi tìm vợ, hừ! Vô lý hết sức. Giờ đây, số phận của cả Nam Phong quốc đang trông chờ vào một nữ nhân có trở lại hoàng cung không._______ thời gian _______Một tuần sau cuộc tìm kiếm không kết quả, Phong Thần nhớ ra còn một nơi hắn chưa tìm kiếm đó là tòa tháp Kim Tinh rất gần với Chiến vương điện của hắn. Hắn nhếc miệng cười âm lãnh, khá khen cho nàng dám dùng chiêu 'nơi nguy hiểm cũng là nơi an toàn' với hắn!Lưu Hoa Nguyệt còn ngồi tu luyện thì từ sau lưng nàng có người xuất hiện, mạnh mẽ ôm nàng vào lòng. Nàng càng vùng vẫy thì hắn càng ôm nàng chặt hơn.Hắn ghé sát miệng vào tai nàng âm lãnh nói:“ Nàng to gan lắm, dám trốn đi lúc ở tân phòng. Đợi lúc về nàng xem ta sẽ xử trí nàng ra sao!” Nói rồi Phong Thần ôm chặt nàng vào lòng sợ chỉ cần buông tay là nàng sẽ biến mất.Về tới Chiến vương phủ, hắn nhanh chóng dùng nội lực trói nàng ở trên gường( đề nghị ko suy diễn lung tung) lạnh giọng:“ Nàng cứ nằm đây tới khi nào xin lỗi ta về việc bỏ trốn rỏ chưa?”Lưu Hoa Nguyệt không cam tâm trừng mắt về phía hắn tự tiếu phi tiếu:“ Chiến vương điện hạ a, ngài ép hôn ta rồi còn mắng ta. Hứ! Nực cười, người cứ ở đó mà mơ tưởng ta sẽ xin lỗi ngươi đi!!”Phong Thần không nói, chỉ quay lưng đi về phía cửa cứ thế mà đi. Hắn biết mình như vậy là quá đáng nhưng nếu nhẹ nhàng thì sớm muộn nàng sẽ bỏ hắn mà đi. Hắn mong sao ngày nàng bỏ hắn sẽ không bao giờ tới._______

Chương 6: Nàng sẽ không thoát khỏi ta