Một buổi tối 20XX,Thế kỉ XXI... Lưu gia... Lưu Hoa Nguyệt đứng trướt cửa phòng của Lưu phu nhân chậm gõ cửa:“Mẹ à, cha bảo mẹ ra tiếp khách ở phòng tiệc. Mẹ chuẩn bị nhanh lên.” Trong căn phòng kia chỉ “ừ” một tiếng rồi chiếc cửa gỗ mở ra,Lưu phu nhân mặc một chiếc váy màu tím hở vai và dài chấm gót chân,trước ngực gắn ba viên kim cương sáng lấp lánh nhìn cô rồi chau mày:“ Bữa tiệc quan trọng sao con lại ăn mặc thế này?” Lưu Hoa Nguyệt nhìn lại chiếc váy đen viền trắng trên đầu gối 10cm bó sát làm lộ ra cơ thể hình chữ S mà vẫn kín đáo thanh lịch ra dáng con nhà lành. Thế này thì sao chứ váy đẹp mà? Cô hỏi:“ Mẹ thấy chiếc váy này có vấn đề gì sao ạ?” Thấy mẹ không nói chỉ lắc đầu mới dẫn bà tới phòng tiệc. Căn phòng tiệc ồn ào làm cô nhức đầu nên sải bước ra ban công hóng gió. Cô liếc đôi đồng tử đen của mình vào căn phòng kia nghĩ:“ Ai mà biết được việc một sát thủ No.1 máu lạnh lại đi dự bữa tiệc tao nhã này thì mình dám nhìn mặt ai nữa” Vì đang tận hưởng sự yên tĩnh, Lưu Hoa Nguyệt…
Chương 7: Âm mưu
Sát Thủ Vương PhiTác giả: meosutuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngMột buổi tối 20XX,Thế kỉ XXI... Lưu gia... Lưu Hoa Nguyệt đứng trướt cửa phòng của Lưu phu nhân chậm gõ cửa:“Mẹ à, cha bảo mẹ ra tiếp khách ở phòng tiệc. Mẹ chuẩn bị nhanh lên.” Trong căn phòng kia chỉ “ừ” một tiếng rồi chiếc cửa gỗ mở ra,Lưu phu nhân mặc một chiếc váy màu tím hở vai và dài chấm gót chân,trước ngực gắn ba viên kim cương sáng lấp lánh nhìn cô rồi chau mày:“ Bữa tiệc quan trọng sao con lại ăn mặc thế này?” Lưu Hoa Nguyệt nhìn lại chiếc váy đen viền trắng trên đầu gối 10cm bó sát làm lộ ra cơ thể hình chữ S mà vẫn kín đáo thanh lịch ra dáng con nhà lành. Thế này thì sao chứ váy đẹp mà? Cô hỏi:“ Mẹ thấy chiếc váy này có vấn đề gì sao ạ?” Thấy mẹ không nói chỉ lắc đầu mới dẫn bà tới phòng tiệc. Căn phòng tiệc ồn ào làm cô nhức đầu nên sải bước ra ban công hóng gió. Cô liếc đôi đồng tử đen của mình vào căn phòng kia nghĩ:“ Ai mà biết được việc một sát thủ No.1 máu lạnh lại đi dự bữa tiệc tao nhã này thì mình dám nhìn mặt ai nữa” Vì đang tận hưởng sự yên tĩnh, Lưu Hoa Nguyệt… Buổi sáng vài ngày sau...Sau câu nói chứa đầy thâm ý của hắn, không biết vì sao mà mặt nàng đỏ lên như một trái cà chua. Bao nhiêu ngày qua nàng vẫn bị nội lực của hắn trói chặt trên gường, nàng tức giận lên tiếng:“ Đồng ý! Nhưng người còn không thả ta ra! Sau 3 năm mà ta vẫn không đ*ng t*nh với ngươi thì cút, rõ chưa?”Hắn cười trừ, thu lại nội lực đang trói lấy nàng. Nàng là người đầu tiên khiến hắn đau khổ, lo lắng, nhớ nhung khi phải xa nàng.Phong Thần nhìn chằm chằm vào mắt nàng:“ Nàng còn yêu cầu gì sao?” Lưu Hoa Nguyệt nở nụ cười thỏa mãn:“ Ta muốn Châu nhi vào cung.” Hắn vươn tay nghịch tóc nàng, nở nụ cười sủng nịnh:“ Nếu nàng muốn thì vậy đi.”Lần này, nụ cười đó đã khiến trái tim nàng loạn nhịp liên hồi, mặt nàng lại nóng lên khiến hắn vô cùng thích thú.Định trêu chọc nàng thêm nhưng có một tên thái giám đi vào:“ Vương gia, hoàng thượng triệu người đến Thượng thư phòng để bàn đại sự.” Nàng lúc này không do dự lạnh lùng ném một câu:“ Còn không mau đi!”Thế là ai kia vác bộ mặt đưa đám ấy đi gặp hoàng thượng. Bây giờ, nàng không thể nào nhịn được mà cười phá lên:“ HAHAHAHA! Nhìn cái mặt hắn... HAHAHAHA... Chút... chút xíu... nữa là... là nội thương... nghiêm trọng rồi. HAHAHAHAHAHA...!”☺
Buổi sáng vài ngày sau...
Sau câu nói chứa đầy thâm ý của hắn, không biết vì sao mà mặt nàng đỏ lên như một trái cà chua. Bao nhiêu ngày qua nàng vẫn bị nội lực của hắn trói chặt trên gường, nàng tức giận lên tiếng:“ Đồng ý! Nhưng người còn không thả ta ra! Sau 3 năm mà ta vẫn không đ*ng t*nh với ngươi thì cút, rõ chưa?”
Hắn cười trừ, thu lại nội lực đang trói lấy nàng. Nàng là người đầu tiên khiến hắn đau khổ, lo lắng, nhớ nhung khi phải xa nàng.
Phong Thần nhìn chằm chằm vào mắt nàng:“ Nàng còn yêu cầu gì sao?” Lưu Hoa Nguyệt nở nụ cười thỏa mãn:“ Ta muốn Châu nhi vào cung.” Hắn vươn tay nghịch tóc nàng, nở nụ cười sủng nịnh:“ Nếu nàng muốn thì vậy đi.”
Lần này, nụ cười đó đã khiến trái tim nàng loạn nhịp liên hồi, mặt nàng lại nóng lên khiến hắn vô cùng thích thú.
Định trêu chọc nàng thêm nhưng có một tên thái giám đi vào:“ Vương gia, hoàng thượng triệu người đến Thượng thư phòng để bàn đại sự.” Nàng lúc này không do dự lạnh lùng ném một câu:“ Còn không mau đi!”
Thế là ai kia vác bộ mặt đưa đám ấy đi gặp hoàng thượng. Bây giờ, nàng không thể nào nhịn được mà cười phá lên:“ HAHAHAHA! Nhìn cái mặt hắn... HAHAHAHA... Chút... chút xíu... nữa là... là nội thương... nghiêm trọng rồi. HAHAHAHAHAHA...!”
☺
Sát Thủ Vương PhiTác giả: meosutuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngMột buổi tối 20XX,Thế kỉ XXI... Lưu gia... Lưu Hoa Nguyệt đứng trướt cửa phòng của Lưu phu nhân chậm gõ cửa:“Mẹ à, cha bảo mẹ ra tiếp khách ở phòng tiệc. Mẹ chuẩn bị nhanh lên.” Trong căn phòng kia chỉ “ừ” một tiếng rồi chiếc cửa gỗ mở ra,Lưu phu nhân mặc một chiếc váy màu tím hở vai và dài chấm gót chân,trước ngực gắn ba viên kim cương sáng lấp lánh nhìn cô rồi chau mày:“ Bữa tiệc quan trọng sao con lại ăn mặc thế này?” Lưu Hoa Nguyệt nhìn lại chiếc váy đen viền trắng trên đầu gối 10cm bó sát làm lộ ra cơ thể hình chữ S mà vẫn kín đáo thanh lịch ra dáng con nhà lành. Thế này thì sao chứ váy đẹp mà? Cô hỏi:“ Mẹ thấy chiếc váy này có vấn đề gì sao ạ?” Thấy mẹ không nói chỉ lắc đầu mới dẫn bà tới phòng tiệc. Căn phòng tiệc ồn ào làm cô nhức đầu nên sải bước ra ban công hóng gió. Cô liếc đôi đồng tử đen của mình vào căn phòng kia nghĩ:“ Ai mà biết được việc một sát thủ No.1 máu lạnh lại đi dự bữa tiệc tao nhã này thì mình dám nhìn mặt ai nữa” Vì đang tận hưởng sự yên tĩnh, Lưu Hoa Nguyệt… Buổi sáng vài ngày sau...Sau câu nói chứa đầy thâm ý của hắn, không biết vì sao mà mặt nàng đỏ lên như một trái cà chua. Bao nhiêu ngày qua nàng vẫn bị nội lực của hắn trói chặt trên gường, nàng tức giận lên tiếng:“ Đồng ý! Nhưng người còn không thả ta ra! Sau 3 năm mà ta vẫn không đ*ng t*nh với ngươi thì cút, rõ chưa?”Hắn cười trừ, thu lại nội lực đang trói lấy nàng. Nàng là người đầu tiên khiến hắn đau khổ, lo lắng, nhớ nhung khi phải xa nàng.Phong Thần nhìn chằm chằm vào mắt nàng:“ Nàng còn yêu cầu gì sao?” Lưu Hoa Nguyệt nở nụ cười thỏa mãn:“ Ta muốn Châu nhi vào cung.” Hắn vươn tay nghịch tóc nàng, nở nụ cười sủng nịnh:“ Nếu nàng muốn thì vậy đi.”Lần này, nụ cười đó đã khiến trái tim nàng loạn nhịp liên hồi, mặt nàng lại nóng lên khiến hắn vô cùng thích thú.Định trêu chọc nàng thêm nhưng có một tên thái giám đi vào:“ Vương gia, hoàng thượng triệu người đến Thượng thư phòng để bàn đại sự.” Nàng lúc này không do dự lạnh lùng ném một câu:“ Còn không mau đi!”Thế là ai kia vác bộ mặt đưa đám ấy đi gặp hoàng thượng. Bây giờ, nàng không thể nào nhịn được mà cười phá lên:“ HAHAHAHA! Nhìn cái mặt hắn... HAHAHAHA... Chút... chút xíu... nữa là... là nội thương... nghiêm trọng rồi. HAHAHAHAHAHA...!”☺