Một buổi tối 20XX,Thế kỉ XXI... Lưu gia... Lưu Hoa Nguyệt đứng trướt cửa phòng của Lưu phu nhân chậm gõ cửa:“Mẹ à, cha bảo mẹ ra tiếp khách ở phòng tiệc. Mẹ chuẩn bị nhanh lên.” Trong căn phòng kia chỉ “ừ” một tiếng rồi chiếc cửa gỗ mở ra,Lưu phu nhân mặc một chiếc váy màu tím hở vai và dài chấm gót chân,trước ngực gắn ba viên kim cương sáng lấp lánh nhìn cô rồi chau mày:“ Bữa tiệc quan trọng sao con lại ăn mặc thế này?” Lưu Hoa Nguyệt nhìn lại chiếc váy đen viền trắng trên đầu gối 10cm bó sát làm lộ ra cơ thể hình chữ S mà vẫn kín đáo thanh lịch ra dáng con nhà lành. Thế này thì sao chứ váy đẹp mà? Cô hỏi:“ Mẹ thấy chiếc váy này có vấn đề gì sao ạ?” Thấy mẹ không nói chỉ lắc đầu mới dẫn bà tới phòng tiệc. Căn phòng tiệc ồn ào làm cô nhức đầu nên sải bước ra ban công hóng gió. Cô liếc đôi đồng tử đen của mình vào căn phòng kia nghĩ:“ Ai mà biết được việc một sát thủ No.1 máu lạnh lại đi dự bữa tiệc tao nhã này thì mình dám nhìn mặt ai nữa” Vì đang tận hưởng sự yên tĩnh, Lưu Hoa Nguyệt…
Chương 11: Muốn nhục mạ ta? Không được đâu
Sát Thủ Vương PhiTác giả: meosutuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngMột buổi tối 20XX,Thế kỉ XXI... Lưu gia... Lưu Hoa Nguyệt đứng trướt cửa phòng của Lưu phu nhân chậm gõ cửa:“Mẹ à, cha bảo mẹ ra tiếp khách ở phòng tiệc. Mẹ chuẩn bị nhanh lên.” Trong căn phòng kia chỉ “ừ” một tiếng rồi chiếc cửa gỗ mở ra,Lưu phu nhân mặc một chiếc váy màu tím hở vai và dài chấm gót chân,trước ngực gắn ba viên kim cương sáng lấp lánh nhìn cô rồi chau mày:“ Bữa tiệc quan trọng sao con lại ăn mặc thế này?” Lưu Hoa Nguyệt nhìn lại chiếc váy đen viền trắng trên đầu gối 10cm bó sát làm lộ ra cơ thể hình chữ S mà vẫn kín đáo thanh lịch ra dáng con nhà lành. Thế này thì sao chứ váy đẹp mà? Cô hỏi:“ Mẹ thấy chiếc váy này có vấn đề gì sao ạ?” Thấy mẹ không nói chỉ lắc đầu mới dẫn bà tới phòng tiệc. Căn phòng tiệc ồn ào làm cô nhức đầu nên sải bước ra ban công hóng gió. Cô liếc đôi đồng tử đen của mình vào căn phòng kia nghĩ:“ Ai mà biết được việc một sát thủ No.1 máu lạnh lại đi dự bữa tiệc tao nhã này thì mình dám nhìn mặt ai nữa” Vì đang tận hưởng sự yên tĩnh, Lưu Hoa Nguyệt… Hắn nghĩ làm vậy sẽ ngăn nàng làm chuyện dại dột, nhưng đâu có ngờ lại làm nàng có thêm nhiều phiền toái.Lưu Tiểu Thanh tay nắm thành quyền, móng tay đâm vào da thịt. Ả tức điên lên nhưng phải kiềm chế cảm xúc mà nở nụ cười e lệ ra dánh ngoan hiền.Lưu Hoàng Linh hận không thể xông ra ăn thịt nàng. Ả ta nghĩ ngợi một chút thì lên tiếng:“ Thưa hoàng thượng, tiểu nữ vừa làm được một khúc đàn mong hoàng thượng cùng chư vị thưởng thức.”Lưu Hoàng Linh bước lên, tay gảy dây đàn trên tì bà. Âm thanh trong trẻo vang lên động lòng người. Tiếng đàn vừa dức thì tiếng vỗ tay thưởng vang lên không ngớt.Ả cười nhẹ hướng Lưu Hoa Nguyệt:“ Chiến vương phi, mọi người ở đây đều biểu diễn cả rồi. Ngài cũng biểu diễn chứ?” Nàng cười nhạt nói:“ Đại tỷ nói đúng, ta cũng phải biểu diễn ít tài mọn mới đúng!”Nàng cầm hai chiếc quạt đi đến giữa sân rồng. Nàng nhẹ nhành xòe hai chiếc quạt rồi múa. Lưu Hoa Nguyệt vừa múa, vừa truyền một lượng nguyên khí nho nhỏ ra bên ngoài.Nguyên khí thoát ra ngoài làm cho những nụ hoa đang e ấp nở rộ thành những bông hoa xinh đẹp ngát hương thơm. Đàn bướm xinh đẹp cũng không cưỡng lại được mà vời quanh thiếu nữ xinh đẹp đang nhẹ nhàng múa.( tất cả là do nguyên khí của tỷ ấy đấy các bác
Hắn nghĩ làm vậy sẽ ngăn nàng làm chuyện dại dột, nhưng đâu có ngờ lại làm nàng có thêm nhiều phiền toái.
Lưu Tiểu Thanh tay nắm thành quyền, móng tay đâm vào da thịt. Ả tức điên lên nhưng phải kiềm chế cảm xúc mà nở nụ cười e lệ ra dánh ngoan hiền.
Lưu Hoàng Linh hận không thể xông ra ăn thịt nàng. Ả ta nghĩ ngợi một chút thì lên tiếng:“ Thưa hoàng thượng, tiểu nữ vừa làm được một khúc đàn mong hoàng thượng cùng chư vị thưởng thức.”
Lưu Hoàng Linh bước lên, tay gảy dây đàn trên tì bà. Âm thanh trong trẻo vang lên động lòng người. Tiếng đàn vừa dức thì tiếng vỗ tay thưởng vang lên không ngớt.
Ả cười nhẹ hướng Lưu Hoa Nguyệt:“ Chiến vương phi, mọi người ở đây đều biểu diễn cả rồi. Ngài cũng biểu diễn chứ?” Nàng cười nhạt nói:“ Đại tỷ nói đúng, ta cũng phải biểu diễn ít tài mọn mới đúng!”
Nàng cầm hai chiếc quạt đi đến giữa sân rồng. Nàng nhẹ nhành xòe hai chiếc quạt rồi múa. Lưu Hoa Nguyệt vừa múa, vừa truyền một lượng nguyên khí nho nhỏ ra bên ngoài.
Nguyên khí thoát ra ngoài làm cho những nụ hoa đang e ấp nở rộ thành những bông hoa xinh đẹp ngát hương thơm. Đàn bướm xinh đẹp cũng không cưỡng lại được mà vời quanh thiếu nữ xinh đẹp đang nhẹ nhàng múa.( tất cả là do nguyên khí của tỷ ấy đấy các bác
Sát Thủ Vương PhiTác giả: meosutuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngMột buổi tối 20XX,Thế kỉ XXI... Lưu gia... Lưu Hoa Nguyệt đứng trướt cửa phòng của Lưu phu nhân chậm gõ cửa:“Mẹ à, cha bảo mẹ ra tiếp khách ở phòng tiệc. Mẹ chuẩn bị nhanh lên.” Trong căn phòng kia chỉ “ừ” một tiếng rồi chiếc cửa gỗ mở ra,Lưu phu nhân mặc một chiếc váy màu tím hở vai và dài chấm gót chân,trước ngực gắn ba viên kim cương sáng lấp lánh nhìn cô rồi chau mày:“ Bữa tiệc quan trọng sao con lại ăn mặc thế này?” Lưu Hoa Nguyệt nhìn lại chiếc váy đen viền trắng trên đầu gối 10cm bó sát làm lộ ra cơ thể hình chữ S mà vẫn kín đáo thanh lịch ra dáng con nhà lành. Thế này thì sao chứ váy đẹp mà? Cô hỏi:“ Mẹ thấy chiếc váy này có vấn đề gì sao ạ?” Thấy mẹ không nói chỉ lắc đầu mới dẫn bà tới phòng tiệc. Căn phòng tiệc ồn ào làm cô nhức đầu nên sải bước ra ban công hóng gió. Cô liếc đôi đồng tử đen của mình vào căn phòng kia nghĩ:“ Ai mà biết được việc một sát thủ No.1 máu lạnh lại đi dự bữa tiệc tao nhã này thì mình dám nhìn mặt ai nữa” Vì đang tận hưởng sự yên tĩnh, Lưu Hoa Nguyệt… Hắn nghĩ làm vậy sẽ ngăn nàng làm chuyện dại dột, nhưng đâu có ngờ lại làm nàng có thêm nhiều phiền toái.Lưu Tiểu Thanh tay nắm thành quyền, móng tay đâm vào da thịt. Ả tức điên lên nhưng phải kiềm chế cảm xúc mà nở nụ cười e lệ ra dánh ngoan hiền.Lưu Hoàng Linh hận không thể xông ra ăn thịt nàng. Ả ta nghĩ ngợi một chút thì lên tiếng:“ Thưa hoàng thượng, tiểu nữ vừa làm được một khúc đàn mong hoàng thượng cùng chư vị thưởng thức.”Lưu Hoàng Linh bước lên, tay gảy dây đàn trên tì bà. Âm thanh trong trẻo vang lên động lòng người. Tiếng đàn vừa dức thì tiếng vỗ tay thưởng vang lên không ngớt.Ả cười nhẹ hướng Lưu Hoa Nguyệt:“ Chiến vương phi, mọi người ở đây đều biểu diễn cả rồi. Ngài cũng biểu diễn chứ?” Nàng cười nhạt nói:“ Đại tỷ nói đúng, ta cũng phải biểu diễn ít tài mọn mới đúng!”Nàng cầm hai chiếc quạt đi đến giữa sân rồng. Nàng nhẹ nhành xòe hai chiếc quạt rồi múa. Lưu Hoa Nguyệt vừa múa, vừa truyền một lượng nguyên khí nho nhỏ ra bên ngoài.Nguyên khí thoát ra ngoài làm cho những nụ hoa đang e ấp nở rộ thành những bông hoa xinh đẹp ngát hương thơm. Đàn bướm xinh đẹp cũng không cưỡng lại được mà vời quanh thiếu nữ xinh đẹp đang nhẹ nhàng múa.( tất cả là do nguyên khí của tỷ ấy đấy các bác