Tác giả:

Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…

Chương 70: Nửa đường ám sát

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Ba tên hạ nhân dẫn nàng đi trước, sau đó chính là đội ngũ lồng lộng hùng dũng Vương thất đại thần. Nàng muốn quay đầu lại xem Cô Độc Chứng có phải cũng xen lẫn bên trong đội ngũ hay không, tiếc là bị hạ nhân thúc giục phải đi nhanh, liếc mắt nhìn một vòng kết quả cũng không tìm thấy. Cũng không biết những người này muốn dẫn nàng đi đâu, Tần Như Thương suy tính (suy nghĩ tính toán) đợi một lát sẽ tìm nơi vắng vẻ rồi sau đó bỏ trốn. Ba người này nhìn qua cũng không phải đối thủ của nàng, thậm chí nàng còn có thể chế phục (ép chế bắt phục tùng) được bọn họ ngay khi đối phương không hay không biết. Hiện tại có hai chuyện nàng cần phải đi làm, một là tìm đến Cô Độc Chứng hỏi hắn có muốn cùng nàng rời đi hay không? Hai là đi xem một chút nơi cúng tế mà tên kia nói, theo như lời vừa rồi của tên Tây Dạ, cuối cùng vẫn cảm thấy hai mươi người dẫn thuốc cũng chính là hai mươi người tham gia múa đi cùng với nàng. Đương nhiên nàng không phải muốn đi cứu bọn họ, nhưng nếu như có thể mượn cơ hội này quấy rối làm loạn, gây ra cho Tây Dạ một trận bạo động. Nhân cơ hội đó, trước khi trời sáng chạy ra khỏi Vương Cung, không chừng hai mươi người kia cũng có thể thừa dịp hỗn loạn giữ được tánh mạng. Nàng suy nghĩ như vậy, và cũng đã có chuẩn bị tốt. Đáng tiếc, trong lòng ba người Tây Dạ đang ở bên cạnh lại có một tính toán khác. Khi bọn họ dẫn Như Thương rẽ qua khúc hành lang, xung quanh chẳng có một bóng người, không đợi cho Như Thương bỏ chạy, bọn họ đã ra tay đánh đòn phủ đầu trước. Như Thương cảm giác được bước chân hạ nhân bên cạnh dừng lại, sau đó lập tức liền có một cơn gió mạnh đánh tới từ sau gáy. Nàng nghĩ có chút không vui, hóa ra đây chính là đen ăn đen? Người đến tập kích chính là tên thị vệ, nam tử duy nhất trong ba hạ nhân. Hắn đưa lên bảo đao trong tay, vỏ kiếm cũng không rút ra, liền nhắm thẳng về hướng Tần Như Thương kêu lên chạy tới. Theo hắn nhận xét, Tần Như Thương chỉ là một tiểu nữ tử biết nhảy núa, còn hắn dù sao cũng là người có công phu, khác biệt này, một kích cũng đủ làm cho nàng hôn mê bất tỉnh. Nhưng thật không ngờ, kiếm trong tay còn chưa kịp chạm đến một sợi tóc của nàng, bất thình lình cảm thấy cảnh vật trước mắt nhoáng lên một cái, nữ tử đi ở đằng trước đáng lẽ ra còn rất tốt nhưng lập tức đã không thấy tăm hơi!

Ba tên hạ nhân dẫn nàng đi trước, sau đó chính là đội ngũ lồng lộng hùng dũng Vương thất đại thần. 

Nàng muốn quay đầu lại xem Cô Độc Chứng có phải cũng xen lẫn bên trong đội ngũ hay không, tiếc là bị hạ nhân thúc giục phải đi nhanh, liếc mắt nhìn một vòng kết quả cũng không tìm thấy. 

Cũng không biết những người này muốn dẫn nàng đi đâu, Tần Như Thương suy tính (suy nghĩ tính toán) đợi một lát sẽ tìm nơi vắng vẻ rồi sau đó bỏ trốn. 

Ba người này nhìn qua cũng không phải đối thủ của nàng, thậm chí nàng còn có thể chế phục (ép chế bắt phục tùng) được bọn họ ngay khi đối phương không hay không biết. 

Hiện tại có hai chuyện nàng cần phải đi làm, một là tìm đến Cô Độc Chứng hỏi hắn có muốn cùng nàng rời đi hay không? 

Hai là đi xem một chút nơi cúng tế mà tên kia nói, theo như lời vừa rồi của tên Tây Dạ, cuối cùng vẫn cảm thấy hai mươi người dẫn thuốc cũng chính là hai mươi người tham gia múa đi cùng với nàng. 

Đương nhiên nàng không phải muốn đi cứu bọn họ, nhưng nếu như có thể mượn cơ hội này quấy rối làm loạn, gây ra cho Tây Dạ một trận bạo động. 

Nhân cơ hội đó, trước khi trời sáng chạy ra khỏi Vương Cung, không chừng hai mươi người kia cũng có thể thừa dịp hỗn loạn giữ được tánh mạng. 

Nàng suy nghĩ như vậy, và cũng đã có chuẩn bị tốt. 

Đáng tiếc, trong lòng ba người Tây Dạ đang ở bên cạnh lại có một tính toán khác. 

Khi bọn họ dẫn Như Thương rẽ qua khúc hành lang, xung quanh chẳng có một bóng người, không đợi cho Như Thương bỏ chạy, bọn họ đã ra tay đánh đòn phủ đầu trước. 

Như Thương cảm giác được bước chân hạ nhân bên cạnh dừng lại, sau đó lập tức liền có một cơn gió mạnh đánh tới từ sau gáy. 

Nàng nghĩ có chút không vui, hóa ra đây chính là đen ăn đen? 

Người đến tập kích chính là tên thị vệ, nam tử duy nhất trong ba hạ nhân. 

Hắn đưa lên bảo đao trong tay, vỏ kiếm cũng không rút ra, liền nhắm thẳng về hướng Tần Như Thương kêu lên chạy tới. 

Theo hắn nhận xét, Tần Như Thương chỉ là một tiểu nữ tử biết nhảy núa, còn hắn dù sao cũng là người có công phu, khác biệt này, một kích cũng đủ làm cho nàng hôn mê bất tỉnh. 

Nhưng thật không ngờ, kiếm trong tay còn chưa kịp chạm đến một sợi tóc của nàng, bất thình lình cảm thấy cảnh vật trước mắt nhoáng lên một cái, nữ tử đi ở đằng trước đáng lẽ ra còn rất tốt nhưng lập tức đã không thấy tăm hơi!

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Ba tên hạ nhân dẫn nàng đi trước, sau đó chính là đội ngũ lồng lộng hùng dũng Vương thất đại thần. Nàng muốn quay đầu lại xem Cô Độc Chứng có phải cũng xen lẫn bên trong đội ngũ hay không, tiếc là bị hạ nhân thúc giục phải đi nhanh, liếc mắt nhìn một vòng kết quả cũng không tìm thấy. Cũng không biết những người này muốn dẫn nàng đi đâu, Tần Như Thương suy tính (suy nghĩ tính toán) đợi một lát sẽ tìm nơi vắng vẻ rồi sau đó bỏ trốn. Ba người này nhìn qua cũng không phải đối thủ của nàng, thậm chí nàng còn có thể chế phục (ép chế bắt phục tùng) được bọn họ ngay khi đối phương không hay không biết. Hiện tại có hai chuyện nàng cần phải đi làm, một là tìm đến Cô Độc Chứng hỏi hắn có muốn cùng nàng rời đi hay không? Hai là đi xem một chút nơi cúng tế mà tên kia nói, theo như lời vừa rồi của tên Tây Dạ, cuối cùng vẫn cảm thấy hai mươi người dẫn thuốc cũng chính là hai mươi người tham gia múa đi cùng với nàng. Đương nhiên nàng không phải muốn đi cứu bọn họ, nhưng nếu như có thể mượn cơ hội này quấy rối làm loạn, gây ra cho Tây Dạ một trận bạo động. Nhân cơ hội đó, trước khi trời sáng chạy ra khỏi Vương Cung, không chừng hai mươi người kia cũng có thể thừa dịp hỗn loạn giữ được tánh mạng. Nàng suy nghĩ như vậy, và cũng đã có chuẩn bị tốt. Đáng tiếc, trong lòng ba người Tây Dạ đang ở bên cạnh lại có một tính toán khác. Khi bọn họ dẫn Như Thương rẽ qua khúc hành lang, xung quanh chẳng có một bóng người, không đợi cho Như Thương bỏ chạy, bọn họ đã ra tay đánh đòn phủ đầu trước. Như Thương cảm giác được bước chân hạ nhân bên cạnh dừng lại, sau đó lập tức liền có một cơn gió mạnh đánh tới từ sau gáy. Nàng nghĩ có chút không vui, hóa ra đây chính là đen ăn đen? Người đến tập kích chính là tên thị vệ, nam tử duy nhất trong ba hạ nhân. Hắn đưa lên bảo đao trong tay, vỏ kiếm cũng không rút ra, liền nhắm thẳng về hướng Tần Như Thương kêu lên chạy tới. Theo hắn nhận xét, Tần Như Thương chỉ là một tiểu nữ tử biết nhảy núa, còn hắn dù sao cũng là người có công phu, khác biệt này, một kích cũng đủ làm cho nàng hôn mê bất tỉnh. Nhưng thật không ngờ, kiếm trong tay còn chưa kịp chạm đến một sợi tóc của nàng, bất thình lình cảm thấy cảnh vật trước mắt nhoáng lên một cái, nữ tử đi ở đằng trước đáng lẽ ra còn rất tốt nhưng lập tức đã không thấy tăm hơi!

Chương 70: Nửa đường ám sát