Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…
Chương 71: Đại khai sát giới
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Hắn thu thế không kịp, người còn chưa kịp đánh tới, chính mình lại loạng choạng thảm hại ngã về trước mấy bước. Mặc khác, hai người thị nữ thấy vậy, rất nhanh từng người lui về phía sau một bước, ý muốn quan sát tình huống. Tiếc là, không đợi cho các nàng nhìn ngó xung quanh tìm tung tích của Tần Như Thương, đã thấy trước mắt lướt qua bóng dáng màu đỏ. Ngay sau đó nơi cổ họng chợt mát lạnh, hô hấp lập tức bị ngắt quãng, khuôn mặt kìm nén đến mức đỏ bừng. Nàng đưa tay sờ lên chỗ khác lạ nơi cổ họng, chỉ thấy tay nhuộm đầy máu tươi. Các nàng muốn kêu cứu nhưng lại kêu không ra tiếng, tên thị vệ không trúng chiêu xông ra, thế nhưng chỉ nghe hắn kêu lên: "Ngươi rốt cuộc là ai?" Cùng với lời nói của hắn, hai nha hoàn "Bùm bùm" ngã xuống nằm im bất động. Vào lúc này bóng người áo đỏ cũng đứng lại, khóe môi Tần Như Thương nhếch lên một bên, đắc ý cười tà ác như Diêm La. Nàng giơ tay lên, dùng móng tay ngón trỏ thon dài chỉ về hướng thị vệ, lại tiếp tục sờ sờ lên cổ của mình, nói với hắn: "Thật ra chết như vậy so với bị ném tới trong hầm rắn còn tốt hơn rất nhiều, nhưng ta sẽ cho ngươi một cơ hội để sống sót. Nói! Tại sao muốn hại ta!" Tên thị vệ sợ tới mức đặt mông ngồi bệch xuống đất, hắn nghĩ mãi cũng không ra, khiến cho hai người đồng bọn một chiêu trí mạng, lại có thể chỉ là móng ngón tay của một nữ nhân. Muốn lấy móng tay cắt đứt cổ họng một người, thì phải dùng sức lực như thế nào mới làm được? "Đừng... Đừng giết ta!" Ý chí người này hoàn toàn bị sụp đổ, binh khí trong tay từ lâu đã vứt đi, vừa không ngừng bò lui về phía sau, vừa gấp gáp nói: "Không phải chúng ta muốn giết ngươi, mà là Vương Hậu nương nương! Ngươi dụ dỗ Vương Thượng, nên Vương Hậu nương nương muốn ngươi chết!" Phốc! Lời vừa dứt, cũng không biết từ đâu bay tới một hòn đá, không nghiêng không lệch, đúng lúc mượn khe hở khi hắn nói chuyện đánh vào trong miệng của hắn. Lực đạo hòn đá kia lớn đến khác thường, chẳng những trực tiếp rơi đúng vào trong miệng, mà trên lợi còn xuất hiện ra một lỗ hỏng, tiếp theo ở phía sau hắn chạy đi như bay.
Hắn thu thế không kịp, người còn chưa kịp đánh tới, chính mình lại loạng choạng thảm hại ngã về trước mấy bước.
Mặc khác, hai người thị nữ thấy vậy, rất nhanh từng người lui về phía sau một bước, ý muốn quan sát tình huống.
Tiếc là, không đợi cho các nàng nhìn ngó xung quanh tìm tung tích của Tần Như Thương, đã thấy trước mắt lướt qua bóng dáng màu đỏ.
Ngay sau đó nơi cổ họng chợt mát lạnh, hô hấp lập tức bị ngắt quãng, khuôn mặt kìm nén đến mức đỏ bừng.
Nàng đưa tay sờ lên chỗ khác lạ nơi cổ họng, chỉ thấy tay nhuộm đầy máu tươi.
Các nàng muốn kêu cứu nhưng lại kêu không ra tiếng, tên thị vệ không trúng chiêu xông ra, thế nhưng chỉ nghe hắn kêu lên:
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Cùng với lời nói của hắn, hai nha hoàn "Bùm bùm" ngã xuống nằm im bất động.
Vào lúc này bóng người áo đỏ cũng đứng lại, khóe môi Tần Như Thương nhếch lên một bên, đắc ý cười tà ác như Diêm La.
Nàng giơ tay lên, dùng móng tay ngón trỏ thon dài chỉ về hướng thị vệ, lại tiếp tục sờ sờ lên cổ của mình, nói với hắn:
"Thật ra chết như vậy so với bị ném tới trong hầm rắn còn tốt hơn rất nhiều, nhưng ta sẽ cho ngươi một cơ hội để sống sót. Nói! Tại sao muốn hại ta!"
Tên thị vệ sợ tới mức đặt mông ngồi bệch xuống đất, hắn nghĩ mãi cũng không ra, khiến cho hai người đồng bọn một chiêu trí mạng, lại có thể chỉ là móng ngón tay của một nữ nhân.
Muốn lấy móng tay cắt đứt cổ họng một người, thì phải dùng sức lực như thế nào mới làm được?
"Đừng... Đừng giết ta!" Ý chí người này hoàn toàn bị sụp đổ, binh khí trong tay từ lâu đã vứt đi, vừa không ngừng bò lui về phía sau, vừa gấp gáp nói: "Không phải chúng ta muốn giết ngươi, mà là Vương Hậu nương nương! Ngươi dụ dỗ Vương Thượng, nên Vương Hậu nương nương muốn ngươi chết!"
Phốc!
Lời vừa dứt, cũng không biết từ đâu bay tới một hòn đá, không nghiêng không lệch, đúng lúc mượn khe hở khi hắn nói chuyện đánh vào trong miệng của hắn.
Lực đạo hòn đá kia lớn đến khác thường, chẳng những trực tiếp rơi đúng vào trong miệng, mà trên lợi còn xuất hiện ra một lỗ hỏng, tiếp theo ở phía sau hắn chạy đi như bay.
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Hắn thu thế không kịp, người còn chưa kịp đánh tới, chính mình lại loạng choạng thảm hại ngã về trước mấy bước. Mặc khác, hai người thị nữ thấy vậy, rất nhanh từng người lui về phía sau một bước, ý muốn quan sát tình huống. Tiếc là, không đợi cho các nàng nhìn ngó xung quanh tìm tung tích của Tần Như Thương, đã thấy trước mắt lướt qua bóng dáng màu đỏ. Ngay sau đó nơi cổ họng chợt mát lạnh, hô hấp lập tức bị ngắt quãng, khuôn mặt kìm nén đến mức đỏ bừng. Nàng đưa tay sờ lên chỗ khác lạ nơi cổ họng, chỉ thấy tay nhuộm đầy máu tươi. Các nàng muốn kêu cứu nhưng lại kêu không ra tiếng, tên thị vệ không trúng chiêu xông ra, thế nhưng chỉ nghe hắn kêu lên: "Ngươi rốt cuộc là ai?" Cùng với lời nói của hắn, hai nha hoàn "Bùm bùm" ngã xuống nằm im bất động. Vào lúc này bóng người áo đỏ cũng đứng lại, khóe môi Tần Như Thương nhếch lên một bên, đắc ý cười tà ác như Diêm La. Nàng giơ tay lên, dùng móng tay ngón trỏ thon dài chỉ về hướng thị vệ, lại tiếp tục sờ sờ lên cổ của mình, nói với hắn: "Thật ra chết như vậy so với bị ném tới trong hầm rắn còn tốt hơn rất nhiều, nhưng ta sẽ cho ngươi một cơ hội để sống sót. Nói! Tại sao muốn hại ta!" Tên thị vệ sợ tới mức đặt mông ngồi bệch xuống đất, hắn nghĩ mãi cũng không ra, khiến cho hai người đồng bọn một chiêu trí mạng, lại có thể chỉ là móng ngón tay của một nữ nhân. Muốn lấy móng tay cắt đứt cổ họng một người, thì phải dùng sức lực như thế nào mới làm được? "Đừng... Đừng giết ta!" Ý chí người này hoàn toàn bị sụp đổ, binh khí trong tay từ lâu đã vứt đi, vừa không ngừng bò lui về phía sau, vừa gấp gáp nói: "Không phải chúng ta muốn giết ngươi, mà là Vương Hậu nương nương! Ngươi dụ dỗ Vương Thượng, nên Vương Hậu nương nương muốn ngươi chết!" Phốc! Lời vừa dứt, cũng không biết từ đâu bay tới một hòn đá, không nghiêng không lệch, đúng lúc mượn khe hở khi hắn nói chuyện đánh vào trong miệng của hắn. Lực đạo hòn đá kia lớn đến khác thường, chẳng những trực tiếp rơi đúng vào trong miệng, mà trên lợi còn xuất hiện ra một lỗ hỏng, tiếp theo ở phía sau hắn chạy đi như bay.