Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…
Chương 92: Đại chiến xương người
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Nhưng Như Thương cũng không hi vọng chỉ dựa vào một kích này lại có thể nện trúng kẻ địch. Nếu như dễ dàng giành được một hiệp thắng lợi như vậy, thì kẻ địch này căn bản cũng không đáng giá để nàng và Cô Độc Chứng phải khẩn trương. Đúng như nàng dự đoán, kết quả là xương người đã rơi thẳng xuống mặt đất, "Phanh" một tiếng bể nát. Cùng lúc đó, bốn phương tám hướng như có kẻ địch xuất hiện, vật kì lạ lần lượt phá không gian bay đến, đánh thẳng vào nàng và Cô Độc Chứng! Hai người không cách nào duy trì được tư thế đối lưng nữa, vì thế mỗi người tự tách ra, dựa vào bản lãnh của mình tiến lên tránh né. Trong lúc trốn tránh, Như Thương thuận tay đón được một vật, sờ một chút, vẫn là xương người. Nàng không biết trong tầng tháp lâu này rốt cuộc có bao nhiêu ám khí xương người được coi là ghê gớm, nhưng nếu hài tử này sống ở đây mười một năm, chắn hẳn xương người chết cũng có thể chất đầy hết một tầng đi! Hai người cũng đâu phải hạng tầm thường, tuy rằng ám khí xương người đánh tới vô cùng hung ác lại quỷ dị, nhưng rất nhanh đã bị bọn họ tìm được chỗ hở. Có lẽ hướng người phát ra ám khí là ở xung quanh tầng tháp lâu này, tốc độ rất nhanh, giống như tia chớp không ngừng xoay tròn. Như vậy chúng mới có thể tạo ra ảo giác, bị xương người đánh tới từ bốn phương tám hướng. Nghĩ được đến đây, Cô Độc Chứng đã lập tức vọt lên phía trước, vẫn men theo sát bên cạnh vách tường tháp lâu, sau một buổi cũng tìm ra được nơi phát ra âm thanh rất nhỏ lúc hắn chuyển động, trực tiếp đuổi theo. Như Thương cũng đuổi theo, nhưng lựa chọn phương hướng ngược lại với hắn. Hai người chặn đường trước sau, chỉ chút ít thời gian đã thấy một bóng người xuất hiện ở trước mặt. Lần này Như Thương ra tay trước, dựa vào trực giác trong bóng tối, nhanh chóng đưa cánh tay ra phía trước dò xét xuống dưới, thẳng đến trên mặt của hắn. Thân hình của hắn có lẽ thấp hơn nàng rất nhiều, nhưng mức độ nhanh nhẹn thì không kém một chút nào. Đối thủ quá nhỏ thật ra cũng là một chuyện đáng ghét, Như Thương không hề thích tình huống như vậy. Nhưng đồng thời lại rất k*ch th*ch, có thể làm cho ý chí chiến đấu ẩn giấu trong cơ thể nàng toàn bộ bộc phát ra.
Nhưng Như Thương cũng không hi vọng chỉ dựa vào một kích này lại có thể nện trúng kẻ địch.
Nếu như dễ dàng giành được một hiệp thắng lợi như vậy, thì kẻ địch này căn bản cũng không đáng giá để nàng và Cô Độc Chứng phải khẩn trương.
Đúng như nàng dự đoán, kết quả là xương người đã rơi thẳng xuống mặt đất, "Phanh" một tiếng bể nát.
Cùng lúc đó, bốn phương tám hướng như có kẻ địch xuất hiện, vật kì lạ lần lượt phá không gian bay đến, đánh thẳng vào nàng và Cô Độc Chứng!
Hai người không cách nào duy trì được tư thế đối lưng nữa, vì thế mỗi người tự tách ra, dựa vào bản lãnh của mình tiến lên tránh né.
Trong lúc trốn tránh, Như Thương thuận tay đón được một vật, sờ một chút, vẫn là xương người.
Nàng không biết trong tầng tháp lâu này rốt cuộc có bao nhiêu ám khí xương người được coi là ghê gớm, nhưng nếu hài tử này sống ở đây mười một năm, chắn hẳn xương người chết cũng có thể chất đầy hết một tầng đi!
Hai người cũng đâu phải hạng tầm thường, tuy rằng ám khí xương người đánh tới vô cùng hung ác lại quỷ dị, nhưng rất nhanh đã bị bọn họ tìm được chỗ hở.
Có lẽ hướng người phát ra ám khí là ở xung quanh tầng tháp lâu này, tốc độ rất nhanh, giống như tia chớp không ngừng xoay tròn.
Như vậy chúng mới có thể tạo ra ảo giác, bị xương người đánh tới từ bốn phương tám hướng.
Nghĩ được đến đây, Cô Độc Chứng đã lập tức vọt lên phía trước, vẫn men theo sát bên cạnh vách tường tháp lâu, sau một buổi cũng tìm ra được nơi phát ra âm thanh rất nhỏ lúc hắn chuyển động, trực tiếp đuổi theo.
Như Thương cũng đuổi theo, nhưng lựa chọn phương hướng ngược lại với hắn.
Hai người chặn đường trước sau, chỉ chút ít thời gian đã thấy một bóng người xuất hiện ở trước mặt.
Lần này Như Thương ra tay trước, dựa vào trực giác trong bóng tối, nhanh chóng đưa cánh tay ra phía trước dò xét xuống dưới, thẳng đến trên mặt của hắn.
Thân hình của hắn có lẽ thấp hơn nàng rất nhiều, nhưng mức độ nhanh nhẹn thì không kém một chút nào.
Đối thủ quá nhỏ thật ra cũng là một chuyện đáng ghét, Như Thương không hề thích tình huống như vậy.
Nhưng đồng thời lại rất k*ch th*ch, có thể làm cho ý chí chiến đấu ẩn giấu trong cơ thể nàng toàn bộ bộc phát ra.
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Nhưng Như Thương cũng không hi vọng chỉ dựa vào một kích này lại có thể nện trúng kẻ địch. Nếu như dễ dàng giành được một hiệp thắng lợi như vậy, thì kẻ địch này căn bản cũng không đáng giá để nàng và Cô Độc Chứng phải khẩn trương. Đúng như nàng dự đoán, kết quả là xương người đã rơi thẳng xuống mặt đất, "Phanh" một tiếng bể nát. Cùng lúc đó, bốn phương tám hướng như có kẻ địch xuất hiện, vật kì lạ lần lượt phá không gian bay đến, đánh thẳng vào nàng và Cô Độc Chứng! Hai người không cách nào duy trì được tư thế đối lưng nữa, vì thế mỗi người tự tách ra, dựa vào bản lãnh của mình tiến lên tránh né. Trong lúc trốn tránh, Như Thương thuận tay đón được một vật, sờ một chút, vẫn là xương người. Nàng không biết trong tầng tháp lâu này rốt cuộc có bao nhiêu ám khí xương người được coi là ghê gớm, nhưng nếu hài tử này sống ở đây mười một năm, chắn hẳn xương người chết cũng có thể chất đầy hết một tầng đi! Hai người cũng đâu phải hạng tầm thường, tuy rằng ám khí xương người đánh tới vô cùng hung ác lại quỷ dị, nhưng rất nhanh đã bị bọn họ tìm được chỗ hở. Có lẽ hướng người phát ra ám khí là ở xung quanh tầng tháp lâu này, tốc độ rất nhanh, giống như tia chớp không ngừng xoay tròn. Như vậy chúng mới có thể tạo ra ảo giác, bị xương người đánh tới từ bốn phương tám hướng. Nghĩ được đến đây, Cô Độc Chứng đã lập tức vọt lên phía trước, vẫn men theo sát bên cạnh vách tường tháp lâu, sau một buổi cũng tìm ra được nơi phát ra âm thanh rất nhỏ lúc hắn chuyển động, trực tiếp đuổi theo. Như Thương cũng đuổi theo, nhưng lựa chọn phương hướng ngược lại với hắn. Hai người chặn đường trước sau, chỉ chút ít thời gian đã thấy một bóng người xuất hiện ở trước mặt. Lần này Như Thương ra tay trước, dựa vào trực giác trong bóng tối, nhanh chóng đưa cánh tay ra phía trước dò xét xuống dưới, thẳng đến trên mặt của hắn. Thân hình của hắn có lẽ thấp hơn nàng rất nhiều, nhưng mức độ nhanh nhẹn thì không kém một chút nào. Đối thủ quá nhỏ thật ra cũng là một chuyện đáng ghét, Như Thương không hề thích tình huống như vậy. Nhưng đồng thời lại rất k*ch th*ch, có thể làm cho ý chí chiến đấu ẩn giấu trong cơ thể nàng toàn bộ bộc phát ra.