Tác giả:

Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…

Chương 183: Chuyện kì lạ

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Thật đúng là lên núi dễ dàng xuống núi khó khăn, huống chi núi này cũng không có gì, mọi người đều dùng lòng bàn chân chà xát kỹ trên mặt đất, tay tùy lúc còn phải mắc vào thân cây hai bên mới có thể ổn định thân thể không đến mức bị ngã xuống. Cứ như vậy không lên tiếng đi thời gian khoảng chừng nửa canh giờ, nhưng đi tới cũng không được bao xa. Dần dần, Như Thương phát hiện hình như có chút không thích hợp. Nơi này là rừng núi, bây giờ lại là thời tiết giữa hè, cho dù vận may bọn họ tốt không gặp phải mãnh thú, nhưng mà chim hay côn trùng là cũng sẽ có. Tuy rằng bốn phía lúc này một mảnh tối đen như mực, nhưng lỗ tai của nàng cũng không nhàn rỗi, liên tục cố gắng muốn nghe được một số thanh âm của cầm thú, nhưng mà vẫn luôn không có thu hoạch. Thời điểm này cùng với khi lên núi không giống nhau, lúc lên núi tuy là Cô Độc Chứng và Quỷ Đồng hai người có mang theo nhiều "Hương chống muỗi", nhưng xa xa vẫn có thể nghe được chim hót, còn có một ít tiểu phi trùng (sâu bọ có cánh), sẽ ở ngoài khoảng cách nhất định vòng qua vòng lại. Vậy tại sao khi xuống núi những thứ này đều không có? Trong rừng cây này, ngoại trừ âm thanh ba người bọn họ phát ra, dường như mọi thứ đều bất động dừng lại, yên tĩnh đến mức giống như tòa Tháp Trấn Yêu trong Vương Cung Tây Dạ, cái gì cũng không nghe được. Nàng nói nghi ngờ của bản thân cho hai người bọn họ nghe, Quỷ Đồng cũng rất tán thánh. Nhưng Cô Độc Chứng đi ở phía trước vẫn không nói câu nào, tốc độ dưới chân lại càng nhanh hơn. Như Thương nhận thấy bước chân hắn vội vã đến cấp tốc, giống như muốn nhanh chóng thoát khỏi tình trạng nguy cấp hiện tại. Vì vậy cũng không có hỏi vấn đề trước đó nữa, ra dấu cho Quỷ Đồng đừng lên tiếng, mọi người nghiêm túc rời đi, xuống núi nhanh một chút mới tốt. Mọi người lại một lần nữa tiến vào giai đoạn gần như không lên tiếng mà đi, Cô Độc Chứng đi càng lúc càng nhanh, thậm chí có rất nhiều chỗ trực tiếp mà trượt xuống. Như Thương cố gắng phối hợp tốc độ đi về phía trước của hắn, nhưng dần dần có phần mệt mỏi. Trong lòng nàng rối rắm kinh hoảng, lẽ ra đường xuống núi này tuy là dốc đứng, ngay cả bầu trời hoàn toàn tối đen, nhưng đối với nàng mà nói vẫn là không đến mức biến thành như vậy.

Thật đúng là lên núi dễ dàng xuống núi khó khăn, huống chi núi này cũng không có gì, mọi người đều dùng lòng bàn chân chà xát kỹ trên mặt đất, tay tùy lúc còn phải mắc vào thân cây hai bên mới có thể ổn định thân thể không đến mức bị ngã xuống. 

Cứ như vậy không lên tiếng đi thời gian khoảng chừng nửa canh giờ, nhưng đi tới cũng không được bao xa. 

Dần dần, Như Thương phát hiện hình như có chút không thích hợp. 

Nơi này là rừng núi, bây giờ lại là thời tiết giữa hè, cho dù vận may bọn họ tốt không gặp phải mãnh thú, nhưng mà chim hay côn trùng là cũng sẽ có. 

Tuy rằng bốn phía lúc này một mảnh tối đen như mực, nhưng lỗ tai của nàng cũng không nhàn rỗi, liên tục cố gắng muốn nghe được một số thanh âm của cầm thú, nhưng mà vẫn luôn không có thu hoạch. 

Thời điểm này cùng với khi lên núi không giống nhau, lúc lên núi tuy là Cô Độc Chứng và Quỷ Đồng hai người có mang theo nhiều "Hương chống muỗi", nhưng xa xa vẫn có thể nghe được chim hót, còn có một ít tiểu phi trùng (sâu bọ có cánh), sẽ ở ngoài khoảng cách nhất định vòng qua vòng lại. 

Vậy tại sao khi xuống núi những thứ này đều không có? 

Trong rừng cây này, ngoại trừ âm thanh ba người bọn họ phát ra, dường như mọi thứ đều bất động dừng lại, yên tĩnh đến mức giống như tòa Tháp Trấn Yêu trong Vương Cung Tây Dạ, cái gì cũng không nghe được. 

Nàng nói nghi ngờ của bản thân cho hai người bọn họ nghe, Quỷ Đồng cũng rất tán thánh. Nhưng Cô Độc Chứng đi ở phía trước vẫn không nói câu nào, tốc độ dưới chân lại càng nhanh hơn. 

Như Thương nhận thấy bước chân hắn vội vã đến cấp tốc, giống như muốn nhanh chóng thoát khỏi tình trạng nguy cấp hiện tại. 

Vì vậy cũng không có hỏi vấn đề trước đó nữa, ra dấu cho Quỷ Đồng đừng lên tiếng, mọi người nghiêm túc rời đi, xuống núi nhanh một chút mới tốt. 

Mọi người lại một lần nữa tiến vào giai đoạn gần như không lên tiếng mà đi, Cô Độc Chứng đi càng lúc càng nhanh, thậm chí có rất nhiều chỗ trực tiếp mà trượt xuống. 

Như Thương cố gắng phối hợp tốc độ đi về phía trước của hắn, nhưng dần dần có phần mệt mỏi. 

Trong lòng nàng rối rắm kinh hoảng, lẽ ra đường xuống núi này tuy là dốc đứng, ngay cả bầu trời hoàn toàn tối đen, nhưng đối với nàng mà nói vẫn là không đến mức biến thành như vậy.

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Thật đúng là lên núi dễ dàng xuống núi khó khăn, huống chi núi này cũng không có gì, mọi người đều dùng lòng bàn chân chà xát kỹ trên mặt đất, tay tùy lúc còn phải mắc vào thân cây hai bên mới có thể ổn định thân thể không đến mức bị ngã xuống. Cứ như vậy không lên tiếng đi thời gian khoảng chừng nửa canh giờ, nhưng đi tới cũng không được bao xa. Dần dần, Như Thương phát hiện hình như có chút không thích hợp. Nơi này là rừng núi, bây giờ lại là thời tiết giữa hè, cho dù vận may bọn họ tốt không gặp phải mãnh thú, nhưng mà chim hay côn trùng là cũng sẽ có. Tuy rằng bốn phía lúc này một mảnh tối đen như mực, nhưng lỗ tai của nàng cũng không nhàn rỗi, liên tục cố gắng muốn nghe được một số thanh âm của cầm thú, nhưng mà vẫn luôn không có thu hoạch. Thời điểm này cùng với khi lên núi không giống nhau, lúc lên núi tuy là Cô Độc Chứng và Quỷ Đồng hai người có mang theo nhiều "Hương chống muỗi", nhưng xa xa vẫn có thể nghe được chim hót, còn có một ít tiểu phi trùng (sâu bọ có cánh), sẽ ở ngoài khoảng cách nhất định vòng qua vòng lại. Vậy tại sao khi xuống núi những thứ này đều không có? Trong rừng cây này, ngoại trừ âm thanh ba người bọn họ phát ra, dường như mọi thứ đều bất động dừng lại, yên tĩnh đến mức giống như tòa Tháp Trấn Yêu trong Vương Cung Tây Dạ, cái gì cũng không nghe được. Nàng nói nghi ngờ của bản thân cho hai người bọn họ nghe, Quỷ Đồng cũng rất tán thánh. Nhưng Cô Độc Chứng đi ở phía trước vẫn không nói câu nào, tốc độ dưới chân lại càng nhanh hơn. Như Thương nhận thấy bước chân hắn vội vã đến cấp tốc, giống như muốn nhanh chóng thoát khỏi tình trạng nguy cấp hiện tại. Vì vậy cũng không có hỏi vấn đề trước đó nữa, ra dấu cho Quỷ Đồng đừng lên tiếng, mọi người nghiêm túc rời đi, xuống núi nhanh một chút mới tốt. Mọi người lại một lần nữa tiến vào giai đoạn gần như không lên tiếng mà đi, Cô Độc Chứng đi càng lúc càng nhanh, thậm chí có rất nhiều chỗ trực tiếp mà trượt xuống. Như Thương cố gắng phối hợp tốc độ đi về phía trước của hắn, nhưng dần dần có phần mệt mỏi. Trong lòng nàng rối rắm kinh hoảng, lẽ ra đường xuống núi này tuy là dốc đứng, ngay cả bầu trời hoàn toàn tối đen, nhưng đối với nàng mà nói vẫn là không đến mức biến thành như vậy.

Chương 183: Chuyện kì lạ