Tác giả:

Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…

Chương 184: Miệng vết thương có biến

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Nội thương được điều trị bẳng Hồi Tâm Đan cũng đã bình thường trở lại, mặc dù không đến mức hoàn toàn khỏe lại, nhưng cũng tốt gần được chín phần. Như Thương không khỏi bắt đầu lo lắng về loại mệt mỏi có chút ngoài dự đoán này. Bởi vì tốc độ của nàng dần thả chậm, Quỷ Đồng rất nhanh đã đi lên tới, sau đó "Di" một tiếng, mở miệng nói: "Tỷ tỷ, sao ngươi đi chậm như vậy? Chủ nhân đâu?" Nàng ngẩng đầu, phía trước đã không còn nhìn thấy được bóng dáng của Cô Độc Chứng. "Ở trước mặt!" Quỷ Đồng bên cạnh đáp, vừa nói vừa vươn tay phải ra đỡ lấy tay trái của nàng. "Ta đi chậm, rơi lại xa chút." Như Thương bắt đầu nhận ra khác thường của bản thân xuất phát từ chỗ nào, cánh tay trái từng bị sói cắn đang tê dại ngứa ngáy, miệng vết thương giống như sưng phồng lên. "Tỷ, có phải ngươi mệt mỏi hay không?" Quỷ Đồng đi lên trước người nàng ngồi chồm hổm xuống, sau đó nói: "Đến, ta cõng ngươi!" Như Thương hơi sững sờ, nhìn hài tử so với nàng còn muốn thấp hơn một cái đầu, vẻ mặt nghiêm túc muốn cõng nàng. Nhưng lúc này nàng không thể nào vui mừng, cánh tay trái vừa tê vừa đau, giơ lên đã không nổi rồi, kèm thêm khắp người trên dưới cũng bắt đầu không có khí lực. Như Thương than nhẹ, nhìn Quỷ Đồng nói: "Đừng cõng, một lát nữa ta sợ sẽ không có cách nào tiếp tục đi về phía trước. Ngươi mau gọi chủ nhân nhà ngươi lại, để hắn trở về!" Quỷ Đồng chưa kịp lên tiếng, phía trước đã có một bóng người gấp rút phóng qua tới đây. Nàng nhận ra được là Cô Độc Chứng, vì vậy mở miệng hô một tiếng: "Này!" Đối phương không có trả lời, thoáng một cái trực tiếp đến trước người của nàng, sau đó lôi kéo Như Thương tựa vào trên một gốc cây to bên cạnh, trầm giọng nói: "Ngươi làm sao vậy?" Nàng chỉ chỉ miệng vết thương cánh tay trái của mình, nói: "Ở trong thôn bị sói cắn, khi đó chỉ là chảy máu, ta cũng đã bôi thuốc. Nhưng bây giờ có lẽ... Sức lực giống như có chút không thích hợp." Nghe được lời ấy, Cô Độc Chứng không nói hai lời, trực tiếp vươn tay nắm lấy tay áo của nàng kéo lên tới bả vai, sau đó ba lần hai lượt xé xuống vải vóc băng bó vết thương.

Nội thương được điều trị bẳng Hồi Tâm Đan cũng đã bình thường trở lại, mặc dù không đến mức hoàn toàn khỏe lại, nhưng cũng tốt gần được chín phần. Như Thương không khỏi bắt đầu lo lắng về loại mệt mỏi có chút ngoài dự đoán này. 

Bởi vì tốc độ của nàng dần thả chậm, Quỷ Đồng rất nhanh đã đi lên tới, sau đó "Di" một tiếng, mở miệng nói: 

"Tỷ tỷ, sao ngươi đi chậm như vậy? Chủ nhân đâu?" 

Nàng ngẩng đầu, phía trước đã không còn nhìn thấy được bóng dáng của Cô Độc Chứng. 

"Ở trước mặt!" Quỷ Đồng bên cạnh đáp, vừa nói vừa vươn tay phải ra đỡ lấy tay trái của nàng. "Ta đi chậm, rơi lại xa chút." 

Như Thương bắt đầu nhận ra khác thường của bản thân xuất phát từ chỗ nào, cánh tay trái từng bị sói cắn đang tê dại ngứa ngáy, miệng vết thương giống như sưng phồng lên. 

"Tỷ, có phải ngươi mệt mỏi hay không?" Quỷ Đồng đi lên trước người nàng ngồi chồm hổm xuống, sau đó nói: "Đến, ta cõng ngươi!" 

Như Thương hơi sững sờ, nhìn hài tử so với nàng còn muốn thấp hơn một cái đầu, vẻ mặt nghiêm túc muốn cõng nàng. 

Nhưng lúc này nàng không thể nào vui mừng, cánh tay trái vừa tê vừa đau, giơ lên đã không nổi rồi, kèm thêm khắp người trên dưới cũng bắt đầu không có khí lực. 

Như Thương than nhẹ, nhìn Quỷ Đồng nói: 

"Đừng cõng, một lát nữa ta sợ sẽ không có cách nào tiếp tục đi về phía trước. Ngươi mau gọi chủ nhân nhà ngươi lại, để hắn trở về!" 

Quỷ Đồng chưa kịp lên tiếng, phía trước đã có một bóng người gấp rút phóng qua tới đây. Nàng nhận ra được là Cô Độc Chứng, vì vậy mở miệng hô một tiếng: 

"Này!" 

Đối phương không có trả lời, thoáng một cái trực tiếp đến trước người của nàng, sau đó lôi kéo Như Thương tựa vào trên một gốc cây to bên cạnh, trầm giọng nói: 

"Ngươi làm sao vậy?" 

Nàng chỉ chỉ miệng vết thương cánh tay trái của mình, nói: 

"Ở trong thôn bị sói cắn, khi đó chỉ là chảy máu, ta cũng đã bôi thuốc. Nhưng bây giờ có lẽ... Sức lực giống như có chút không thích hợp." 

Nghe được lời ấy, Cô Độc Chứng không nói hai lời, trực tiếp vươn tay nắm lấy tay áo của nàng kéo lên tới bả vai, sau đó ba lần hai lượt xé xuống vải vóc băng bó vết thương.

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Nội thương được điều trị bẳng Hồi Tâm Đan cũng đã bình thường trở lại, mặc dù không đến mức hoàn toàn khỏe lại, nhưng cũng tốt gần được chín phần. Như Thương không khỏi bắt đầu lo lắng về loại mệt mỏi có chút ngoài dự đoán này. Bởi vì tốc độ của nàng dần thả chậm, Quỷ Đồng rất nhanh đã đi lên tới, sau đó "Di" một tiếng, mở miệng nói: "Tỷ tỷ, sao ngươi đi chậm như vậy? Chủ nhân đâu?" Nàng ngẩng đầu, phía trước đã không còn nhìn thấy được bóng dáng của Cô Độc Chứng. "Ở trước mặt!" Quỷ Đồng bên cạnh đáp, vừa nói vừa vươn tay phải ra đỡ lấy tay trái của nàng. "Ta đi chậm, rơi lại xa chút." Như Thương bắt đầu nhận ra khác thường của bản thân xuất phát từ chỗ nào, cánh tay trái từng bị sói cắn đang tê dại ngứa ngáy, miệng vết thương giống như sưng phồng lên. "Tỷ, có phải ngươi mệt mỏi hay không?" Quỷ Đồng đi lên trước người nàng ngồi chồm hổm xuống, sau đó nói: "Đến, ta cõng ngươi!" Như Thương hơi sững sờ, nhìn hài tử so với nàng còn muốn thấp hơn một cái đầu, vẻ mặt nghiêm túc muốn cõng nàng. Nhưng lúc này nàng không thể nào vui mừng, cánh tay trái vừa tê vừa đau, giơ lên đã không nổi rồi, kèm thêm khắp người trên dưới cũng bắt đầu không có khí lực. Như Thương than nhẹ, nhìn Quỷ Đồng nói: "Đừng cõng, một lát nữa ta sợ sẽ không có cách nào tiếp tục đi về phía trước. Ngươi mau gọi chủ nhân nhà ngươi lại, để hắn trở về!" Quỷ Đồng chưa kịp lên tiếng, phía trước đã có một bóng người gấp rút phóng qua tới đây. Nàng nhận ra được là Cô Độc Chứng, vì vậy mở miệng hô một tiếng: "Này!" Đối phương không có trả lời, thoáng một cái trực tiếp đến trước người của nàng, sau đó lôi kéo Như Thương tựa vào trên một gốc cây to bên cạnh, trầm giọng nói: "Ngươi làm sao vậy?" Nàng chỉ chỉ miệng vết thương cánh tay trái của mình, nói: "Ở trong thôn bị sói cắn, khi đó chỉ là chảy máu, ta cũng đã bôi thuốc. Nhưng bây giờ có lẽ... Sức lực giống như có chút không thích hợp." Nghe được lời ấy, Cô Độc Chứng không nói hai lời, trực tiếp vươn tay nắm lấy tay áo của nàng kéo lên tới bả vai, sau đó ba lần hai lượt xé xuống vải vóc băng bó vết thương.

Chương 184: Miệng vết thương có biến