Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…
Chương 236: Bên trong có một quyển sách
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Gặp lại Tiêu Phương nàng phải nói như thế nào? Xem như toàn bộ chưa từng xảy ra, hay là cứ nói đứng như sự thật? Nếu nói đúng như sự thật, hắn sẽ rất thương tâm phải không? Như Thương trầm tư cũng không có hành động gì kế tiếp, Cô Độc Chứng bên cạnh huých nàng một cái, sau đó liền vươn tay xoay nữ thi nằm ngang. Khi thi thể hơi nghiêng về một bên khác hiện lên ở trước mặt bọn họ, Như Thương lúc này mới phát hiện ra trong một bàn tay khác của nàng đang nắm một vật gì đó! Đó là một hộp gỗ đàn hương khắc hoa màu đen, cực kỳ tinh mỹ. Cái hộp không nhỏ, lớn hơn bàn tay một nửa. Cô Độc Chứng nhận lấy cầm lên, rồi thay đổi suy nghĩ, liền ra dấu cho Như Thương với mình mang nữ thi lên khỏi mặt nước. Quỷ Đồng cũng đi đến giúp một tay. Mọi người rất nhanh liền nổi lên, vừa lộ đầu mới phát hiện, tuyết không biết từ khi nào đã ngừng lại. Đây đúng là một chuyện tốt, mọi người vội vàng kéo thi thể lên bờ, cho đến khi ngồi xuống đất cách mặt nước thì mới phản ứng được, nữ thi hoàn toàn l** th*. Tuy rằng thân thể đã biến khô, nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy được hình dáng, đặc thù nữ tính lộ ra bên ngoài rõ ràng, hơn nữa khuôn mặt so với người sống không có gì khác biệt, cứ như vậy phơi bày ra ở trước mặt người khác, cũng không phải là một chuyện thích hợp. Cô Độc Chứng không chút suy nghĩ, liền cởi ra áo ngoài của mình ném về phía thi thể. Như Thương vội vàng giúp đỡ khoát áo choàng lên, rồi nhìn sang Cô Độc Chứng bên trong chỉ còn lại một lớp áo ngoài cộc tay. Hắn phất tay ý bảo mình không sao cả, sau đó vội vàng mang cái hộp cầm trong tay để xuống trên mặt đất, rồi nhìn về phía Như Thương, nói: "Chỉ có một lựa chọn, mở nó ra!" Như Thương gật đầu, lấy tay gõ gõ nắp hộp, sau đó cầm lên ước lượng. Không nặng! Đồ vật bên trong hẳn là rất nhẹ. Lại lắc lắc, nhưng có chút kỳ quái. "Ở bên trong hình như là một quyển sách!" Nàng mở miệng nói: "Cũng không có cơ quan, chỉ là một quyển sách mà thôi."
Gặp lại Tiêu Phương nàng phải nói như thế nào? Xem như toàn bộ chưa từng xảy ra, hay là cứ nói đứng như sự thật?
Nếu nói đúng như sự thật, hắn sẽ rất thương tâm phải không?
Như Thương trầm tư cũng không có hành động gì kế tiếp, Cô Độc Chứng bên cạnh huých nàng một cái, sau đó liền vươn tay xoay nữ thi nằm ngang.
Khi thi thể hơi nghiêng về một bên khác hiện lên ở trước mặt bọn họ, Như Thương lúc này mới phát hiện ra trong một bàn tay khác của nàng đang nắm một vật gì đó!
Đó là một hộp gỗ đàn hương khắc hoa màu đen, cực kỳ tinh mỹ. Cái hộp không nhỏ, lớn hơn bàn tay một nửa.
Cô Độc Chứng nhận lấy cầm lên, rồi thay đổi suy nghĩ, liền ra dấu cho Như Thương với mình mang nữ thi lên khỏi mặt nước. Quỷ Đồng cũng đi đến giúp một tay.
Mọi người rất nhanh liền nổi lên, vừa lộ đầu mới phát hiện, tuyết không biết từ khi nào đã ngừng lại.
Đây đúng là một chuyện tốt, mọi người vội vàng kéo thi thể lên bờ, cho đến khi ngồi xuống đất cách mặt nước thì mới phản ứng được, nữ thi hoàn toàn l** th*.
Tuy rằng thân thể đã biến khô, nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy được hình dáng, đặc thù nữ tính lộ ra bên ngoài rõ ràng, hơn nữa khuôn mặt so với người sống không có gì khác biệt, cứ như vậy phơi bày ra ở trước mặt người khác, cũng không phải là một chuyện thích hợp.
Cô Độc Chứng không chút suy nghĩ, liền cởi ra áo ngoài của mình ném về phía thi thể.
Như Thương vội vàng giúp đỡ khoát áo choàng lên, rồi nhìn sang Cô Độc Chứng bên trong chỉ còn lại một lớp áo ngoài cộc tay.
Hắn phất tay ý bảo mình không sao cả, sau đó vội vàng mang cái hộp cầm trong tay để xuống trên mặt đất, rồi nhìn về phía Như Thương, nói:
"Chỉ có một lựa chọn, mở nó ra!"
Như Thương gật đầu, lấy tay gõ gõ nắp hộp, sau đó cầm lên ước lượng.
Không nặng! Đồ vật bên trong hẳn là rất nhẹ.
Lại lắc lắc, nhưng có chút kỳ quái.
"Ở bên trong hình như là một quyển sách!" Nàng mở miệng nói: "Cũng không có cơ quan, chỉ là một quyển sách mà thôi."
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Gặp lại Tiêu Phương nàng phải nói như thế nào? Xem như toàn bộ chưa từng xảy ra, hay là cứ nói đứng như sự thật? Nếu nói đúng như sự thật, hắn sẽ rất thương tâm phải không? Như Thương trầm tư cũng không có hành động gì kế tiếp, Cô Độc Chứng bên cạnh huých nàng một cái, sau đó liền vươn tay xoay nữ thi nằm ngang. Khi thi thể hơi nghiêng về một bên khác hiện lên ở trước mặt bọn họ, Như Thương lúc này mới phát hiện ra trong một bàn tay khác của nàng đang nắm một vật gì đó! Đó là một hộp gỗ đàn hương khắc hoa màu đen, cực kỳ tinh mỹ. Cái hộp không nhỏ, lớn hơn bàn tay một nửa. Cô Độc Chứng nhận lấy cầm lên, rồi thay đổi suy nghĩ, liền ra dấu cho Như Thương với mình mang nữ thi lên khỏi mặt nước. Quỷ Đồng cũng đi đến giúp một tay. Mọi người rất nhanh liền nổi lên, vừa lộ đầu mới phát hiện, tuyết không biết từ khi nào đã ngừng lại. Đây đúng là một chuyện tốt, mọi người vội vàng kéo thi thể lên bờ, cho đến khi ngồi xuống đất cách mặt nước thì mới phản ứng được, nữ thi hoàn toàn l** th*. Tuy rằng thân thể đã biến khô, nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy được hình dáng, đặc thù nữ tính lộ ra bên ngoài rõ ràng, hơn nữa khuôn mặt so với người sống không có gì khác biệt, cứ như vậy phơi bày ra ở trước mặt người khác, cũng không phải là một chuyện thích hợp. Cô Độc Chứng không chút suy nghĩ, liền cởi ra áo ngoài của mình ném về phía thi thể. Như Thương vội vàng giúp đỡ khoát áo choàng lên, rồi nhìn sang Cô Độc Chứng bên trong chỉ còn lại một lớp áo ngoài cộc tay. Hắn phất tay ý bảo mình không sao cả, sau đó vội vàng mang cái hộp cầm trong tay để xuống trên mặt đất, rồi nhìn về phía Như Thương, nói: "Chỉ có một lựa chọn, mở nó ra!" Như Thương gật đầu, lấy tay gõ gõ nắp hộp, sau đó cầm lên ước lượng. Không nặng! Đồ vật bên trong hẳn là rất nhẹ. Lại lắc lắc, nhưng có chút kỳ quái. "Ở bên trong hình như là một quyển sách!" Nàng mở miệng nói: "Cũng không có cơ quan, chỉ là một quyển sách mà thôi."